Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 137 - Mới vào nội môn. (2)



Chương 137 - Mới vào nội môn. (2)




Nghe vậy.
Từ Lạc trong nháy mắt kích động, nhất là nghe thấy tám chữ thần thức giao hợp, trong mộng hợp đạo, trái tim nhỏ đều có chút run rẩy.
- Thần thức làm sao hợp đạo? Tất cả tu sĩ nội môn đều có thể đi vào hợp sao?
- Thần thức vô hình, âm dương song môn, tự do hợp đạo!
Oanh!
Đầu óc Từ Lạc trống rỗng, trong đầu đều là bốn chữ tự do hợp đạo mà Đại Hà mỗ mỗ đã nói.
Không phải...
Ma đạo chúng ta... vẫn luôn chơi đùa tốt như vậy sao?
Hàng năm còn cử hành loại hoạt động cỡ lớn này?
Trước kia.
Từ Lạc không hiểu.
Vì sao nhiều đệ tử như vậy chen vào vỡ đầu đều muốn xông vào nội môn.
Bây giờ rốt cuộc hắn đã hiểu.
Càng thêm kiên định, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giết vào nội môn.
Hắn thật sự quá muốn tiến bộ!
- Mỗ mỗ, rốt cuộc thần thức hợp đạo như thế nào?
- Chờ ngươi ngày sau tấn chức đệ tử nội môn, liền biết được, nhưng mà... Đây chỉ là điều kiện cơ bản nhất, nhập mộng, nhìn không phải tu vi, cũng không phải thủ đoạn hộ đạo, càng không phải pháp khí, mà là thần thức, nếu như thần thức không đủ cường đại, nhập mộng, nhẹ thì ý thức điên khùng, nặng thì hồn phi phách tán.
- Nghiêm trọng như vậy sao...
Từ Lạc lại hỏi:
- Vậy nếu là thần thức cường đại thì sao?
- Người có thần thức cường đại, nhập mộng, chính là ma.
Đại Hà mỗ mỗ đưa lưng về phía hắn, hỏi:
- Ngươi có biết thế nào là ma không?
- Ma là thế nào?
- Muốn làm gì thì làm, Ma chính là Ma.
Rất nhanh.
Chim ưng đáp xuống dưới chân một ngọn núi.
Ngọn núi cao ngất, sừng sững, thân núi bóng loáng, giống như bạch ngọc, đỉnh núi như kiếm, đâm thẳng lên trời.
Từ Lạc tưởng đây là một ngọn núi bạch ngọc được điêu khắc tinh xảo, vừa rồi còn đang kinh ngạc tán thưởng thiên nhiên thần kỳ, khi hắn đến gần mới nhận ra đây căn bản không phải là một ngọn núi bạch ngọc mà là một ngọn núi bạch cốt.
- Đây không phải Đại Hà muội tử sao.
Dưới chân núi có một đình nghỉ mát.
Đình cũng là Bạch Cốt đình.
Trong đình hai người đang đánh cờ.
Không thể nói là hai người, bởi vì một người trong đó không phải là người.
Mà là một bộ xương khô.
Không sai.
Chính là một bộ xương khô.
Mặc dù xương khô mặc một bộ áo bào rộng thùng thình, nhưng rõ ràng không chống đỡ nổi, có thể thấy rõ ràng trên áo bào xuất hiện dấu xương sườn, hắn bắt chéo chân, ngồi trên ghế, một cái đầu lâu hốc mắt bốc lên hai đạo u hỏa.
Đối diện có một ông lão ngồi, ông lão mặc áo bào đen, dáng vẻ âm u, híp mắt nhìn Đại Hà mỗ mỗ đi tới.
Từ Lạc đi theo sau Đại Hà mỗ mỗ, đầu tiên là nhìn thoáng qua bộ xương khô, lại nhìn vị lão giả kia, tế ra thần thức tìm tòi, trong lòng nhịn không được chấn động.
Không phải người!
Lão già này là quỷ!
Là Âm Quỷ!
Được lắm!
Người canh cổng cho Bạch Cốt phu nhân lại là một bộ xương khô và một con Âm Quỷ!
- Đại muội tử, hai ngày trước, ngươi không phải vừa gặp qua phu nhân sao? Ngày hôm nay sao lại tới đây.
Lão đầu Âm Quỷ ngoài cười nhưng trong không cười, một thân âm sát, nói chuyện, âm thanh cũng âm trầm, vừa nhọn vừa mảnh, còn lộ ra vài phần khàn khàn.
- Thì đã sao!
Người ngoại môn, Đại Hà không nói nhiều lời hung ác, lúc đi ngang qua, ngay cả nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái.
- Chậc chậc, sao còn mang theo một tiểu tử da mịn thịt mềm.
Lão đầu Âm Quỷ híp mắt, không ngừng quan sát trên người Từ Lạc, vừa đánh giá vừa tán thưởng:
- Đừng nói, tiểu tử này lớn lên còn rất tuấn tú, còn rất non nớt, hương vị hẳn không tệ, khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc.
Nếu nói Âm Quỷ này chính là Âm Quỷ, bị hắn đánh giá, Từ Lạc lập tức cảm nhận được một cỗ khí tức âm lãnh, có loại cảm giác da đầu run lên.
- Hắc hắc hắc!
Bộ xương khô kia nhếch miệng phát ra tiếng cười cứng ngắc:
- Hôm nay ác mộng mở cửa, Đại Hà muội tử sẽ không chuẩn bị mang theo tiểu tử nhập mộng thần hợp chứ? Hắc hắc hắc!
Phía trước.
Đại Hà mỗ mỗ vừa leo lên Bạch Cốt Phong chợt dừng bước, xoay người nhìn lại, ngưng tiếng quát chói tai:
- Muốn chết!
Vừa dứt lời, thân ảnh Đại Hà mỗ mỗ trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Ngay khoảnh khắc sau đã xuất hiện trong lương đình.
Đại thủ giơ lên, như bầu trời che xuống, bành một tiếng, khô lâu tan rã, vỡ nát đầy đất, Đại Hà mỗ mỗ chụp lấy đầu lâu kia, như cầm lấy một quả lưu ly cầu giương lên, năm ngón tay dùng sức, răng rắc răng rắc! Đầu lâu nứt ra từng đạo khe hở.
- Lần sau còn dám lắm miệng, ta dẫn ngươi về Đại Hà Phong, hầm sống ngươi!
- Không, không, không, dám... Đại Hà mỗ mỗ tha mạng, tha mạng a...
- Hừ!
Đại Hà mỗ mỗ ném đầu lâu xuống đất, lắc mình rời đi.
Nhìn Đại Hà mỗ mỗ leo lên Bạch Cốt phong, lão đầu Âm Quỷ bên cạnh rùng mình:
- Nữ nhân này... đúng là càng ngày càng không coi huynh đệ chúng ta ra gì, nói sao thì chúng ta cũng là khô quỷ nhị tướng dưới trướng phu nhân, Đại Hà cũng quá càn rỡ!



Bạn cần đăng nhập để bình luận