Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 40 - Rất phiền phức



Chương 40 - Rất phiền phức




- Nhãi con, đây là pháp môn cầm đèn, sau khi ngươi trở về cố gắng tu luyện.
Huyền Thủy lão gia búng ngón tay, một tia sáng đen bay đi:
- Ngươi chỉ có một tháng, không nên để lão hủ thất vọng được.
Từ Lạc tiếp nhận ngọc thô, lại nhặt ngọn đèn dưới chân lên:
- Mời lão gia yên tâm, đệ tử tất nhiên sẽ không phụ kỳ vọng già của ngài.
- Tốt, rất tốt.
Huyền Thủy lão gia vuốt râu dê, mỉm cười gật đầu, giống như hài lòng với thái độ của Từ Lạc:
- Nếu ngươi đã bái nhập môn hạ lão hủ, miếng ngọc bội này, sau này ngươi có thể tùy ý đeo, tránh phiền toái.
Từ Lạc đi về phía trước, cung kính nhận lấy ngọc bội, trên đó khắc hai chữ Huyền Thủy.
- Nhãi con, Lão Hòe Lĩnh Xích Luyện Tông chúng ta từ xưa đến nay đều là người thích ứng sinh tồn, kẻ yếu bị đào thải.
Huyền Thủy lão gia rời khỏi bảo tọa, đi vào trong nội điện. Âm thanh trầm thấp chậm rãi truyền đến:
- Chỉ cần ngươi hết lòng dốc sức vì lão hủ, lão hủ không chỉ bảo vệ ngươi chu toàn, càng không tiếc dư lực tài bồi ngươi. Nhưng... Nếu chính ngươi bất tranh khí, không cần lão hủ động thủ, người của Lão Hòe Lĩnh sẽ lấy mạng nhỏ của ngươi.
- Lúc trước, Trần tiểu tử bị ngươi giết chết là vậy... Hồ tiểu tử vừa rồi bị lão hủ ăn thịt cũng thế, ngươi tự giải quyết cho tốt.
- Nhớ kỹ, chỉ có một tháng, một tháng sau, nếu có thể khiến lão hủ hài lòng, lão hủ sẽ ban thưởng cho ngươi, nếu một tháng nữa ngươi không thể nào cầm đèn…
Huyền Thủy lão gia rời đi, chỉ có tiếng cười âm trầm vang vọng trong đại điện động phủ.
Ý tứ của hắn, Từ Lạc nghe rất rõ ràng.
Ma đạo chính là Ma đạo.
Xích Luyện Tông Lão Hòe Lĩnh từ xưa đã không giảng ân tình.
Ngươi có thể sáng tạo giá trị, Huyền Thủy lão gia không chỉ bảo đảm ngươi có thể đứng vững ở đây, mà còn có thể giúp ngươi gia tăng tu vi. Ngược lại, nếu không thể sáng tạo giá trị, vậy thì máu thịt, linh hồn của ngươi chính là giá trị của ngươi.
Nhìn một miếng ngọc thô trong tay, một miếng ngọc bội và một ngọn đèn lồng u ám.
Nói thật.
Trong lòng Từ Lạc còn có một tia vui mừng.
Vài ngày trước, hắn còn phát sầu vì đi bái ngọn núi, muốn tìm một chỗ dựa, luôn không có đường, bây giờ tốt rồi, Huyền Thủy lão gia từ trên trời rơi xuống.
Có Huyền Thủy lão gia làm chỗ dựa, chắc hẳn những đệ tử ngoại môn luôn có chủ ý với hắn sẽ kiêng kị một chút, ai muốn ném thẻ bài cho hắn, ít nhất cũng phải suy nghĩ kỹ.
Đương nhiên, cái giá phải trả chính là phải sáng tạo giá trị cho Huyền Thủy lão gia.
Đây cũng là chuyện bình thường, có thể hiểu được, trao đổi đồng giá.
Vấn đề Huyền Thủy lão gia rốt cuộc muốn giá trị gì?
Sau đó rời khỏi Huyền Thủy Phong.
Trên đường trở về.
Từ Lạc trầm tư.
Người vừa bị Huyền Thủy lão gia ăn thịt, trước kia hẳn chỉ là người cầm đèn.
Bởi vì đèn lồng mà thiêu hủy hết pháp lực, tiêu hao nguyên khí đều khô kiệt. Hắn phải giao đèn ra, cũng giải thoát, hắn biết một khi giao đèn ra, chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
Cho nên trước khi chết, hắn cắn lưỡi, thề sẽ không tiết lộ bí mật, đáng tiếc, cuối cùng vẫn bị Huyền Thủy lão gia ăn.
- Nói như vậy... Huyền Thủy lão gia hẳn đang làm một chuyện bí mật, hơn nữa còn không muốn người biết. Dường như việc cầm đèn cần tiêu hao pháp lực, vốn dĩ hắn định nuôi Trần Hồng Phi, kết quả Trần Hồng Phi không thể tiến vào cảnh giới Hóa Khí, bây giờ bị ta giết chết, mà ta vừa khéo lại có cảnh giới Hóa Khí, vừa vặn có thể thay thế.
Cầm đèn là công việc nguy hiểm.
Hơn nữa là nguy hiểm to lớn.
Bình thường mà nói, những đệ tử bán mạng cho nhân vật lớn để làm những chuyện bí mật này chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Điểm này Từ Lạc rất rõ ràng.
Bởi vì hắn có thể qua lại hai thế giới, hắn cũng không quá lo lắng cho an toàn của mình, kết quả xấu nhất chính là không lăn lộn được trong Xích Luyện Tông.
Về phần nguy hiểm…
Nói như vậy đi, từ ngày bái nhập Xích Luyện Tông, hai chữ nguy hiểm giống như một thanh kiếm treo trên đỉnh đầu mỗi một tu sĩ Ma đạo. Từ trưởng lão, chấp sự cho đến đệ tử tạp dịch, cũng không ai dám đảm bảo mỗi ngày mình đều có thể tỉnh lại.
- Đệ đệ tốt, chúc mừng ngươi nha, không chỉ không thành công bái vào môn hạ Huyền Thủy lão gia, còn được trọng dụng.
Trở lại Lão Hòe Lĩnh, Liễu Khinh Nhu lại khôi phục vẻ quyến rũ động lòng người như lúc trước:
- Loại việc tốt như vậy, cũng không phải ai cũng có thể gặp được.
- Huyền Thủy lão gia dự định cho ta đi đâu cầm đèn?
- Gấp cái gì, một tháng sau, ngươi sẽ biết, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể cầm lên đèn lồng u ám kia, nếu như không thể chưởng khống, cũng không có cơ hội biết.
Phát hiện Liễu Khinh Nhu muốn rời đi, Từ Lạc lên tiếng:
- Chờ một chút.
- Thế nào?
Liễu Khinh Nhu dừng bước, nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.
- Lúc trước không phải nói nếu như ta có thể sống qua hôm nay, ngươi sẽ cho ta chơi đùa một chút sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận