Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 863 - Ác quỷ bạo phong (3)



Chương 863 - Ác quỷ bạo phong (3)




- Mẹ nhà nó! Liều mạng với chúng!
- Ác Quỷ Đại Thiết chó má! Các huynh đệ, cầm vũ khí lên!
- Hai đấu một, ai sợ ai!
- Giết! Giết! Giết! Chặt hết đám Ác Quỷ Đại Thiết này!
Tu sĩ Thần Đạo của các đại mạo hiểm đoàn xưa nay không thiếu mấy người liều lĩnh.
Vụt! Dương Nhược Lâm tế Thất Tinh Thần Kiếm ra, cũng xuyên qua Thần Tượng, chặn một Ác Quỷ Đại Thiết.
Có rất nhiều cao thủ Hiển Thánh ở Thần Chỉ Thành, nhưng trình độ của những người này tương đối, nhiều người liên thủ mới có thể miễn cưỡng ngăn được một Ác Quỷ Đại Thiết, lại thêm hồn triều, thần lực tiêu hao quá nhanh, trong một thời gian ngắn, họ phải trở về hồi phục.
Oành! Rắc! Từng Ác Quỷ Đại Thiết bắt đầu nện vào Thần Tượng của Thần Chỉ Thành.
Những Thần Tượng này chỉ có thể ngăn trở hồn triều, lại không thể ngăn được Ác Quỷ Đại Thiết có sức mạnh khổng lồ, đặc biệt là sau khi cao thủ Hiển Thánh các đại mạo hiểm đoàn rút về, không người ngăn trở hơn mười Ác Quỷ Đại Thiết điên cuồng nện vào Thần Tượng.
Rắc! Một tầng Thần Tượng vặn vẹo mơ hồ, bắt đầu bại không thành hình. Rắc! Lại một tầng nữa… Bụp! Thần Tượng bị phá vỡ, Nguỵ lão viện trưởng xuất hiện, ngăn cản Ác Quỷ Đại Thiết, giận dữ hét lớn:
- Nhanh chữa những Thần Tượng bị phá vỡ! Nhanh lên!
Đám nghiên cứu sinh của viện nghiên cứu cũng không dám chậm trễ, lập tức chữa Thần Tượng bị vỡ ngay.
Thùng! Thùng! Thùng! Quá nhiều Ác Quỷ Đại Thiết, các tầng Thần Tượng bao phủ Thần Chỉ Thành bị nện cho bại không thành hình, nghiên cứu sinh của viện nghiên cứu không thể chữa kịp. Điều lo lắng nhất là, thần lực của các tiên phong Thần Đạo hội trưởng lão ngăn cản Ác Quỷ Đại Thiết đang ngày một suy yếu, vẫn cắn răng kiên trì, vì họ biết, nếu mình rút về, tất cả ác quỷ sẽ công kích Thần Tượng, đến lúc đó, hậu quả khó mà lường được.
Các Thần Tượng dần vỡ vụn, Thần Chỉ Thành xuất hiện một lỗ hổng. Dương Nhược Lâm nhanh tay lẹ mắt, chặn lỗ hổng trước mặt lại rồi cầm Thất Tinh Thần Kiếm, chém một Ác Quỷ Đại Thiết.
Không biết từ lúc nào lại xuất hiện mấy hồn sào quỷ huyệt nữa, đồng thời Ác Quỷ Đại Thiết cũng nhiều hơn, nhìn quanh, khoảng chừng hơn ba mươi con.
Cao thủ Hiển Thánh các đại mạo hiểm đoàn đều đã rút về, khôi phục thần lực. Các tiên phong hội trưởng lão vẫn cố gắng kiên trì.
Mắt thấy từng tầng Thần Tượng ngày càng vặn vẹo mờ đi, liên tục dao động, có thể tán loạn bất cứ khi nào, Dương Nhược Lâm để người khác giữ vững lỗ hổng, một mình xông ra ngoài.
- Nhược Lâm! Mau quay lại, không thể, trở về đi!
- Nha đầu ngốc, những Ác Quỷ Đại Thiết này không đánh tan được! Ngươi không được liều mạng! Mau quay về!
Đương nhiên Dương Nhược Lâm biết Ác Quỷ Đại Thiết không thể đánh tan, nhưng giờ nàng đã không nghĩ được nhiều như thế nữa, nhất định phải chặn càng nhiều Ác Quỷ Đại Thiết lại càng tốt, để người của viện nghiên cứu nhanh chóng sửa chữa lại Thần Tượng.
- Viện trưởng, ta đi ngăn chúng, người mau chữa Thần Tượng đi!
Nói xong, tâm niệm vừa động, thần tuyền phát ra hào quang sáng chói, thần hồng trên thân phóng lên tận trời, cùng lúc đó, một tinh thần toả ánh sáng lung linh từ từ bay lên đỉnh đầu, nàng cầm Thất Tinh Thần Kiếm, đơn đấu với năm Ác Quỷ Đại Thiết, một kiếm tế ra, phảng phất như lưu tinh phá thương khung, tinh quang sáng chói với đủ loại sắc màu.
Rắc! Năm Ác Quỷ Đại Thiết bị một kiếm của nàng chia năm xẻ bảy, nhưng trong nháy mắt, chúng lại thôn phệ quỷ hồn ngập trời, nhanh chóng diễn hoá ra những con quỷ khổng lồ.
Gào! Năm Ác Quỷ Đại Thiết tức giận gào thét, đánh về phía Dương Nhược Lâm.
Chợt, năm luồng thần hồng màu vàng từ trên trời giáng xuống, phảng phất như xuất hiện từ hư không, diễn hoá thành năm chiếc tinh kiếm to lớn giữa trời.
Tinh kiếm như kiếm phong nguy nga, toả ánh sáng màu vàng chói mắt, tinh mang lưu chuyển, ẩn chứa sức mạnh cuồn cuộn, khi rơi xuống, xuyên qua năm Ác Quỷ Đại Thiết khổng lồ, trấn áp chúng tại chỗ, không thể động đậy trong nhất thời.
Dương Nhược Lâm như nhận ra gì đó, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một bóng người quen thuộc đang đạp không mà đến.
Nhìn năm tinh kiếm thần hồng như núi cao trấn áp năm Ác Quỷ Đại Thiết khổng lồ kia vặn vẹo mơ hồ, tu sĩ Thần Đạo Thần Chỉ Thành cực kỳ kinh ngạc.
- Nhìn đi! Có người!
Không biết ai là người hô đầu tiên, đám người nhìn qua, mơ hồ thấy một bóng người ở giữa không trung tối tăm.
Đó là một nam tử với dung mạo tuấn mỹ, khí chất xuất trần, chân đạp hư không, người khoác thần hồng vạn trượng, tóc đen dài bay dưới U Nguyệt, quần áo trắng hơn tuyết phấp phới trong hắc phong.
Hắn đạp không mà đến, xuyên thẳng qua âm hồn mạn thiên phi vũ, ác quỷ giương nanh múa vuốt, quỷ hồn phô thiên cái địa.
- Là Từ Lạc!
- Là đại anh hùng trừ ma vệ đạo Từ Lạc!
- Tới, Bắc Đẩu Thiên Cương Đại Thần Tử đến rồi!
Một năm này, Từ Lạc càn quét sạch sẽ hồn sào quỷ huyệt xung quanh Thần Chỉ Thành, uy danh Thần Tử anh hùng, mọi người trong Thần Chỉ Thành đều biết đến, giờ khắc này, trông thấy hắn xuất hiện như nhìn thấy cứu tinh, rất nhiều tu sĩ Thần Đạo đều kích động hét to.



Bạn cần đăng nhập để bình luận