Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 886: Đại Hà mỗ mỗ, đã lâu không gặp.

Chương 886: Đại Hà mỗ mỗ, đã lâu không gặp.Chương 886: Đại Hà mỗ mỗ, đã lâu không gặp.
Chương 886: Đại Hà ma mỗ, đã lâu không gặp.
- Vậy ngươi đã dò xét được chưa?
- Chưa ạ.
- Nếu thê thì tiếp tục dò xét đi!
Từ Lạc khóc không ra nước mắt, cúi đầu, chắp tay, thành thực bôi tội:
- Văn bối không biết trời cao đất rộng, mạo phạm Bàn Long Lĩnh, quấy ray tiền bối thanh tu, mong tiền bối ne tình vãn bối tu vi nông cạn, lịch duyệt không sâu, vô tri vô uý, khoan dung cho vãn bối lần này.
Cạch! Lão giả không đáp lại, vẫn đục đá trên núi, kỳ quái là, tiếng đục đá không còn quanh quần trong đầu Từ Lạc nữa, đầu cũng không đau.
Một lúc lâu sau, lão giả thở dài:
- Ngươi về đi.
Nghe vậy, Từ Lạc biết mình đã được lão giả thả cho một con đường sống:
- Bái tạ ân tiền bối khoan dung! Thấy lão giả không đề ý đến mình, Từ Lạc cũng không dám tiếp tục quấy rầy, sau khi bái tạ liên tục, quay người rời đi ngay. Đối với cao nhân tiền bối thần bí thâm sâu như này, kính nhi viễn chỉ vẫn hơn.
- Xuyt! Xuytl
Trên đường về, Từ Lạc nghe thấy âm thanh kỳ quái, xoay người nhìn, phát hiện một người đang cầm búa, trỗn sau pho tượng đá lớn, thò cái đầu ra thăm dò, huýt sáo với mình.
Người này lôi thôi, bân thiu đáng vẻ lén lút, liếc lão giả râu bạc trên đỉnh núi, rồi nhỏ giọng hỏi:
- Đạo hữu à, bây giờ là ngày tháng năm nào?
Quỷ gì đây? Từ Lạc kinh nghi nhìn dã nhân trước mặt. Dã nhân lại hỏi:
- Đã bao năm từ lần hoang nguyên rung chuyền gân nhất rồi?
- Khoảng mười năm.
- Mới mười năm... Chậm quá. Ta còn tưởng rằng tám mươi, một trăm năm. Dã nhân lộ ra vẻ mất mát, vô cùng muộn phiên:
- Đạo hữu, sao ngươi lại phải đến đây? Cũng bởi xông vào cấm địa à?
- Vào cắm địa?
Từ Lạc lắc đầu.
- Thế vì sao?
- Văn bối dò xét Bàn Long Lĩnh một chút.
- Dò xét Bàn Long Lĩnh?
Xuyên qua đám tóc rối bù, đôi mắt đục ngầu của đã nhân càng chấn kinh, hắn như nhớ ra gì đó:
- Vừa rồi Bàn Long Lĩnh rung chuyên, là do ngươi?
Từ Lạc không biết thân phận dã nhân, nên không dám đáp lung tung.
- A? Tu vi của ngươi không cao, mới dựng thành căn cơ đại đạo, chắc ngươi đã kinh động tới hung vật trong đó mới khiến Bàn Long Lĩnh rung chuyên, chắc chắn nghe được long ngâm, kỳ quái, vậy mà không chết, còn sông nhăn răng? Không bình thường! Dã nhân hip đôi mặt đục ngầu lại, quét tới lui trên người Từ Lạc. Từ Lạc trộm nhìn lão giả râu bạc đục đá trên núi, chắp tay với dã nhân một cái, không dám nhiều lời, rời đi ngay.
- Đợi chút! Đạo hữu, đừng đi như thế? Ngươi nghịch ra chuyện lớn như vậy, lão gia hoả không bắt ngươi ở lại đục đá à? Đạo hữu, ngươi nói đi!
Nhìn Từ Lạc biến mất dần trong tầm mắt, dã nhân choáng váng:
- Đi thật à?
Dã nhân tức giận phẫn nộ tới phát run, hô lớn với lão giả râu bạc trên núi:
- Lão đầu, cái thăng vừa nãy chơi ra động tĩnh lớn như vậy, sao ngươi lại đề hắn rời đi? Lão tử chỉ đi tản bộ quanh cấm địa một vòng, ngươi đã bắt lão tử đục đá ở cái chỗ cứt chim cũng không có này, dựa vào cái gì hả?
Cạch cạch! Lão giả râu bạc như không nghe thấy, đục đá, dã nhân ôm đầu, lăn lộn trên đất:
- A a al! Lão tử không bn ào nữa... A... Đau đau quái...
Đứng trên Bàn Long Lĩnh hoang vu, Từ Lạc hoang mang nhìn quanh, không nghe thấy tiếng đục đá nữa, phê tích đầy tượng đá cũng biến mắt.
Lúc trước, khi hăn tìm kiếm nguồn gốc âm thanh, trong nhất thời cũng không biết làm sao tìm đến được phế tích tượng đá, giờ đi ra, nó cũng biến mất vô tung vô ảnh, như chưa từng ton tại.
- Chăng lẽ là kết giới thân bí?
Có lẽ vậy, Từ Lạc không rõ lắm, nhớ tới lão giả râu bạc đục đá kia, xem chừng có thể là cao nhân tiền bối trông coi Bàn Long Lĩnh? Còn lão đầu bân thiu kia là ai? Theo lời hắn nói, hình như là tới cắm địa gì đó, bị lão giả râu bạc nhốt lại làm công nhân đục đá.
Lắc đầu, không nghĩ nữa, nêu cao nhân tiên bối đã tha cho mình một lần, nhanh chóng rời đi thì hơn, sau này tới hoang nguyên, nhất định phải ngoan ngoãn một chút, không thê gây chuyện linh tinh, sự thật đã chứng minh, hoang nguyên không chỉ có yêu ma quỷ quái đáng sợ, mà còn ân giấu rất nhiều cao nhân tiền bối thân bí.
Sau khi Bàn Long Lĩnh rung chuyên, nhiều tu sĩ chọn ở lại quan sát. Đến ngày thứ ba, bắt đầu có người to gan, mạo hiểm tiến vào hoang nguyên.
Ngày thứ tư, thứ năm, phần lớn tu sĩ không kìm được, tốp năm tốp ba xâm nhập hoang nguyên, chủ yêu đi về phía Lão Kim Câu, có một số người đi hướng khác, không biết định tới nơi nào.
Ngày thứ sáu, Kim ngũ gia hạ lệnh, nhóm hai mươi bảy người gồm cả Từ Lạc, Chu mập và Hoàng Bì Tử khởi hành, tiến về đầm lầy hoang nguyên.
Hoang nguyên có rất nhiều đầm lầy, Lão Kim Câu có một Hắc Chiêu Trạch, lần này đầm lầy Kim ngũ gia muốn tới là U Minh Chiêu Trạch hung hiểm nhất, ở nơi rất xa, cần phải xuyên qua Bồng Chuỷ Lão Lâm rộng lớn, vượt hắc thuỷ linh hà, mới có thê tới U Minh Chiêu Trạch, tính toán phải mất ít nhất nửa tháng.
Đây là trong tình huống tốt, nếu gặp phải nguy hiểm, vất vả hai, ba tháng cũng chưa chắc tới được U Minh Chiều Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận