Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 112 - Đại Hà mỗ mỗ uy vũ khí phách! (2)



Chương 112 - Đại Hà mỗ mỗ uy vũ khí phách! (2)




Ngay sau đó, phi chu của các lão gia khác cũng theo nhau xông vào.
Đây là trận pháp huyền diệu gì? Hay là thủ đoạn thần thông gì, Từ Lạc không rõ ràng lắm, chỉ biết sau khi tiến vào màn nước, nhìn thấy một hòn đảo.
Đi theo Đại Hà mỗ mỗ lên đảo, đi vào một cái đầm xanh.
Nước trong đầm có màu xanh đen, có chút sền sệt, vừa nhìn như dầu sôi đang cuộn trào, càng giống như máu tươi cuồn cuộn, bốc lên từng tia từng tia sương mù màu máu.
Nhìn thấy đầm nước xanh này, rốt cuộc Từ Lạc cũng hiểu được hàm nghĩa của hai chữ chảo dầu.
Keng!
Những môn nhân khác của lão gia đều vận chuyển pháp lực, pháp y trên người lưu chuyển ánh sáng pháp lực, giống như sủi cảo, nhảy vào trong đầm nước sôi trào.
- Đám oắt con, đi đi, ta và mỗ mỗ ở trên đảo chờ các ngươi.
Giọng của Khuê lão truyền đến, bốn người khác gật đầu, không có chút do dự nào, tâm niệm vừa động, vận chuyển pháp lực, trực tiếp nhảy vào chảo dầu.
- Khuê lão, ngươi không xuống dưới cùng mỗ mỗ sao?
Từ Lạc có chút tò mò hỏi một câu.
- Thằng nhãi!
Khuê lão híp mắt nhìn hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Mỗ mỗ nếu có thể xuống dưới, còn cần ngươi làm gì!
Cho dù Từ Lạc không muốn, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Khuê lão nói có đạo lý.
- Bên trong chảo dầu, tiêu hao pháp lực tương đối lớn.
Đại Hà mỗ mỗ đạm mạc nhìn thoáng qua Từ Lạc, cong ngón tay búng ra, nói:
- Bình Âm Nguyên Quỳnh Tương này ngươi cầm lấy.
Từ Lạc nhìn bình bạch ngọc trong tay, nhìn Đại Hà mỗ mỗ một cách kỳ quái, Khuê lão bên cạnh liếc mắt nhìn Đại Hà mỗ mỗ, bĩu môi định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng mà chỉ dẫn Từ Lạc đi tới bên cạnh đầm nước, nhỏ giọng nói:
- Tiểu tử, trên mộ tổ nhà ngươi bốc lên khói xanh, mỗ mỗ vô cùng coi trọng ngươi, sau khi xuống dưới tuyệt đối đừng để mỗ mỗ thất vọng.
Trên hòn đảo kia, một đầm nước xanh nhìn cũng không lớn, nhưng bên trong lại lớn lạ thường, nếu chìm vào chỗ sâu dưới đáy, liếc mắt nhìn không thấy bờ.
Khác biệt chính là, nước ở đây sôi trào, như dầu sôi càng như máu đen, không ngừng nhấp nhô, phát ra âm thanh ùng ục ùng ục.
Sau khi Từ Lạc nhảy vào, trước tiên vận chuyển pháp lực, thúc dục pháp y trên người, hình thành một tầng pháp quang hộ thân. Nước trong đầm rốt cuộc là cái gì, hắn cũng không rõ ràng lắm, chỉ có thể cảm giác được trong nước ẩn chứa một loại lực lượng quỷ dị.
Bên trong tầm nhìn rất thấp, Từ Lạc chìm vào đáy nước, cẩn thận quan sát, thình lình phát hiện dưới đáy biển lại là một mảnh phế tích cũ nát.
- Chẳng lẽ nơi này là di tích cổ xưa nào đó sao? Hay là động phủ dưới đáy biển của một vị tiền bối ma đạo?
Có lẽ là vậy.
Cũng có lẽ không phải.
Khuê lão chỉ nói cho bọn họ biết, núi lửa sẽ phun ấn ký, những cái khác không nói nhiều.
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, mơ hồ có thể thấy sâu bên trong có một ngọn núi lửa, núi lửa giống như một huyết tuyền hiện ra huyết quang u ám, sương máu dày đặc.
Càng quỷ dị hơn chính là, ngọn núi lửa kia không phải là do đá chồng chất lên, mà là một con suối màu máu chồng chất thành từng chồng xương trắng.
- Ma đạo chính là ma đạo, từ xưa đến nay không thể tách rời âm hồn, xương trắng và máu tươi.
Chín tòa Long Trảo Phong, môn nhân của ba mươi vị lão gia, gần năm sáu trăm người toàn bộ nhảy vào đầm nước, mỗi một người đều mặc pháp y, trên thân có một tầng hộ thân pháp quang.
Pháp y thượng đẳng, có thể dùng pháp lực càng ít hơn, hình thành pháp quang hộ thân càng cường đại hơn, vừa tiết kiệm pháp lực, lại có thể hộ thể.
Một số pháp y nhập phẩm, không chỉ có pháp quang hộ thân cường đại, còn có các loại cấm chế phản chấn.
Từ Lạc cởi bộ pháp y này từ trên người Trần Hồng Phi xuống, chỉ có thể coi là hàng phổ thông, hắn nghĩ nếu như có cơ hội, nhất định sẽ đi tìm một bộ pháp y phẩm giai cao.
- Nhưng mà...
Quan sát mấy trăm người, Từ Lạc phát hiện một vấn đề.
Đó chính là tất cả môn nhân, gần như đều là tu vi Hóa Khí kỳ, một số ít là Hóa Khí sơ kỳ, phần lớn đều là Hóa Khí trung kỳ, còn có một đợt Hóa Khí hậu kỳ.
Duy chỉ có không có cảnh giới Pháp Thân, bao gồm ba mươi vị lão gia đều ở trên đảo nhỏ, cũng không có đi xuống.
- Nếu ấn ký lệnh thật sự quan trọng như vậy, vì sao những lão gia mỗ mỗ kia không xuống đây tự mình tranh đoạt? Bọn họ đến đoạt, cơ hội lớn hơn nhiều chứ?
- Chẳng lẽ sợ chết? Trước để môn nhân xuống dò đường? Không cần thiết phải vậy chứ?
Trong lúc đang suy tư.
Sau lưng truyền đến một giọng nói.
- Từ Lạc! Quả nhiên là ngươi!
Một nam tử khôi ngô xách theo một thanh đại đao bằng xương chạy tới, chính là Lý Đại Quang. Hắn thấy Từ Lạc, cực kỳ kích động:
- Vừa rồi lúc ở bên ngoài, ta thấy ngươi đang ở trên phi thuyền của Đại Hà mỗ mỗ, ngươi... chẳng lẽ ngươi đã bái nhập môn hạ của Đại Hà mỗ mỗ?
Từ Lạc gật đầu.
- Nhưng mà... sao Đại Hà mỗ mỗ lại thu ngươi làm nhập môn?



Bạn cần đăng nhập để bình luận