Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 191 - Ngưu quỷ xà thần



Chương 191 - Ngưu quỷ xà thần




Ngược lại Ngu Yến Thanh, nàng sinh ra vào ngày tận thế. Sau khi tận thế, mặt trời lặn, âm u lạnh lẽo, tất cả mọi người đều bao bọc thân thể thật chặt. Trước nay chưa từng có ai mặc quần cọc đi dạo khắp nơi.
Từ Lạc mời nàng vào, pha một chén trà thơm.
- Lần này ta đã đặc biệt tới cảm ơn ngươi.
- Cảm tạ ta cái gì?
- Lần trước trải qua chỉ điểm của ngươi, ta thuận lợi tiến vào cảnh giới Ngưng Thần đại thành.
- Thanh tỷ, được đấy.
Từ Lạc cười nói:
- Vậy mà tăng lên nhanh như vậy.
Ngu Yến Thanh bị hắn nói cảm thấy lúng túng.
Nàng tu luyện Thần đạo gần mười năm, bây giờ có thể bước vào cảnh giới Ngưng Thần đại thành, đừng nói ở những nơi khác, cho dù trong vệ đội thần thánh của Tí Hộ Sở cũng là tồn tại nổi bật.
Nhưng mà…
Ngu Yến Thanh biết rõ, một năm trước nam hài trước mắt mới bắt đầu tu luyện Thần đạo, mấy tháng trước đã tu luyện đến cảnh giới Ngưng Thần tới đại viên mãn, trong khoảng thời gian dài như vậy, không biết có tiến vào cảnh giới Tụ Ý hay không.
Theo nàng nghĩ, cho dù cảnh giới Tụ Ý rất khó, khó đến độ khiến giáo quan Thiết Sơn dừng tại cảnh giới Ngưng Thần đại viên mãn suốt chín năm mới miễn cưỡng Tụ Ý nhập môn.
Tần lão ở Tí Hộ Sở nói Từ Lạc là kỳ tài tu luyện Thần đạo, bây giờ cho dù không nhập môn, cũng đã tìm được ngưỡng cửa Tụ Ý nhập môn.
- Cũng nhờ đóa hoa ngươi tặng cho ta, rốt cuộc là thứ gì mà lại thần kỳ như vậy?
- Không phải thứ gì, đó là thần hoa.
Từ Lạc lười biếng ngồi trên ghế, bày bộ đồ uống trà, cười thích thú nói:
- Sau khi ăn, mặc dù không thể trường sinh bất lão, nhưng sống khoảng một trăm năm, hẳn là không có vấn đề gì, hơn nữa... cây hoa kia còn có một công hiệu, có thể thanh xuân vĩnh tồn.
Ngu Yến Thanh há miệng, muốn nói lại thôi.
Đóa hoa kia có thể kéo dài tuổi thọ hay không, nàng không biết.
Có thể thanh xuân vĩnh tồn tại hay không, nàng cũng không biết.
Nhưng mà.
Từ sau khi ăn đóa hoa kia, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể xảy ra biến hóa.
Da dẻ trở nên non mịn, khí huyết tràn đầy, tinh thần tràn đầy, giống như trẻ ra mười tuổi, khiến cho nàng càng cảm thấy thần kỳ hơn chính là thần hồn cũng cường tráng không ít, thần lực lại tăng lên gấp bội.
- Mặc dù ta không biết đó là một đóa hoa thần kỳ như thế nào.
Ngu Yến Thanh nhận lấy một chén trà do Từ Lạc đưa qua, nhìn nàng, chân thành nói:
- Nhưng ta biết, nhất định rất trân quý, nhưng ta... không biết nên cảm tạ ngươi như thế nào.
Từ Lạc chỉ lắc đầu, không nói gì, hỏi:
- Ta cũng có chút tò mò, ngươi mất đi vết sẹo trên mặt sẽ có bộ dáng gì?
Ban đầu.
Lần đầu tiên nhìn thấy Ngu Yến Thanh, hắn thật sự cho rằng nữ nhân này bị người ta chém một đao. Sau vài lần tiếp xúc mới phát hiện vết sẹo giống con rết là giả, chắc hẳn do Ngu Yến Thanh dính vào.
- Ta lớn lên không đẹp.
- Ta cũng không nói ngươi đẹp, ta chỉ tò mò muốn xem một chút.
...
Được rồi.
Ngu Yến Thanh xé con rết dính trên mặt xuống, dung mạo vừa xinh đẹp lại vừa lạnh lùng hiện ra, Từ Lạc ngồi phía đối diện, đôi mắt u ám đã sáng ngời.
Thật sự có thể từ vết sẹo của Ngu Yến Thanh mơ hồ nhìn ra vài phần sắc đẹp, cũng đoán được dung mạo của nữ nhân này hẳn không tầm thường, hắn không ngờ lại xinh đẹp lạnh lùng như vậy.
Lúc sau.
Từ Lạc khoát tay, Ngu Yến Thanh còn không biết xảy ra chuyện gì, khi nàng phản ứng lại, nàng phát hiện mình đã bị Từ Lạc ôm vào trong ngực.
Lúc này, gương mặt của Từ Lạc bỗng trở nên tà dị, hắn cười tủm tỉm nhìn nàng, Ngu Yến Thanh vô cùng khiếp sợ:
- Ngươi vừa nói muốn cảm tạ ta?
- A! Ta... ô ô!
Lời còn chưa dứt, Từ Lạc đã trực tiếp hôn tới. Ngu Yến Thanh mở to mắt, khiếp sợ trong mắt dần dần biến mất theo sự thân mật của Từ Lạc, sau đó... Nàng nhắm mắt lại.
...
...
Thế giới tận thế, tối tăm không ánh mặt trời rực rỡ.
Chỉ có ánh mặt trời u ám luân phiên bao phủ cả thế giới này, âm u lại tối tăm.
Biệt thự ven hồ.
Trong phòng ngủ, tại giường lớn.
Ngu Yến Thanh đang nghiêng người, yên tĩnh nằm đó.
Nàng ngày thường sẽ để mặt sẹo, mặc áo ngụy trang, quần jean, chân đi giày cao, lưng đeo một thanh bán nguyệt đao, tư thế hiên ngang.
Lúc này dáng người cao gầy, thon gọn uyển chuyển, mái tóc đen dài xõa tung, trên khuôn mặt xinh đẹp còn thiếu đi mấy phần xinh đẹp, lại thêm vài phần đỏ rực.
- Hình xăm sau lưng ngươi là gì?
Từ Lạc vừa chơi đùa thanh bán nguyệt đao, nhìn những kinh văn quỷ dị trên lưng Ngu Yến Thanh, lập tức cảm thấy kỳ quái.
- Không phải hình xăm.
- Đó là cái gì?
- Là bớt.
- Bớt?
Từ Lạc cau mày, nhìn kỹ lại, quả thật không giống hình xăm, nhưng nếu nói là bớt... Có phải những cái bớt này quá kỳ quái hay không, nhìn giống đồ án quỷ dị.
Không!
Không chỉ quỷ dị, còn rất tà dị.
Bởi vì bớt sau lưng Ngu Yến Thanh chính là bàn thờ.
Đúng vậy, chính là bàn thờ đặt linh bài, hơn nữa trong bàn thờ thật sự có một tấm linh bài, nhưng chữ trên linh bài, hắn không biết, chưa từng nhìn thấy bao giờ, cũng không nhìn ra văn tự gì, ngược lại là quỷ phù giống giáp cốt văn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận