Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 463 - Các hiển thần thông



Chương 463 - Các hiển thần thông




Chỉ là.
Lời này truyền vào tai Bất Tứ hòa thượng lại là chuyện khác. Dường như hắn bị sỉ nhục rất lớn.
Cảm giác Từ Lạc hoàn toàn không đặt mình vào mắt, cho dù một chút xíu cũng không có.
- Tiểu tử! Sợ là ngươi không biết...
Bất Tứ hòa thượng đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên...
Một tiếng động lớn truyền đến, ngay sau đó, đại thụ rung chuyển không ngừng.
Vù!
Một cơn sóng gió thổi tới.
Từ Lạc lập tức cảm nhận được một cỗ sinh cơ nồng đậm, cùng với linh khí vô cùng tinh thuần.
Vù!
Không tiếp tục quản Bất Tứ hòa thượng, liền trực tiếp tiến đến.
Bất Tứ hòa thượng cũng phát hiện ra điều bất thường, đi theo.
Tốc độ hai người vô cùng nhanh chóng.
Từ Lạc như quỷ mị, phía sau mang theo từng đạo tàn ảnh, cả người như ẩn như hiện, vặn vẹo mơ hồ, giống như một đạo hư ảnh, càng như một trận âm phong gào thét xẹt qua. Càng khó tin hơn chính là hắn tiến về phía trước, phía sau liên tiếp có tàn ảnh nhảy lên, giống như không ngừng truy đuổi không bỏ.
Bất Tứ hòa thượng sải bước, bước ra một bước, dường như thu nhỏ lại thành thước, nhanh chóng chạy.
- Rốt cuộc tên này tới từ đâu? Sao lại quỷ dị như thế?
Tốc độ của Bất Tứ hòa thượng rất nhanh, Từ Lạc lại càng nhanh hơn. Mặc kệ hắn đuổi theo thế nào, nhưng cuối cùng cũng không theo kịp. Cho dù một chuỗi tàn ảnh phía sau cũng không theo kịp.
Nhìn từng đạo tàn ảnh nhảy lên lướt xuống đằng sau Từ Lạc, Bất Tứ hòa thượng nhìn mà khiếp sợ không thôi.
- Có lẽ là nơi này!
Từ Lạc cảm thụ được sinh cơ linh khí, một đường chạy như điên, khi hắn đi tới nơi này, Tuyết Vân Nghê, Kiếm Thập Thất, Hoa Nam Đình đã sớm ở đây.
Bên cạnh bọn họ là một vách tường cây.
Một vách tường do vô số sợi rễ già quấn quanh tạo thành.
Bên trong tường cây có thể thấy rõ từng cây Hoàng Kim Đại Bổng Chùy to lớn.
Liếc mắt nhìn qua.
Ít nhất cũng phải có trên trăm cây Hoàng Kim Đại Bổng Chùy.
Đây chỉ là thứ có thể nhìn thấy, có lẽ càng nhiều bổng chùy còn không nhìn thấy.
Điều khiến Từ Lạc cảm thấy ngạc nhiên nhất chính là hắn phát hiện sinh cơ linh khí đến từ nơi này, chẳng lẽ bên trong có bảo vật gì đó?
Sưu sưu sưu sưu sưu...
Rất nhanh.
Bảy tu sĩ Đan Đỉnh Sơn chạy tới, trong đó có La Ưng.
Nhìn thấy bên trong tường cây ít nhất có trên trăm cây Hoàng Kim Đại Bổng Chùy, ánh mắt đám người lộ ra vẻ tham lam, mặt đầy bất ngờ.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai ra tay. Không những không ra tay mà ngược lại lui về phía xa tường cây, tế ra pháp bảo vận chuyển hộ thể pháp khí, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, đề phòng lẫn nhau.
Tu sĩ Tiên đạo gặp phải loại trường hợp này, bình thường đều sẽ nói một câu, chia đều.
Trong từ điển của tu sĩ Ma đạo, bọn họ chưa từng có khái niệm chia đều.
Một khi gặp phải loại tình huống này.
Bình thường đều là chết một người thiếu một người!
Giết chết một người tính một người!
Giết chết tất cả mọi người.
Vậy thì chính mình có thể độc hưởng!
Có lẽ vì đây là kết giới Lão Thụ, không ai biết nên rời đi như thế nào.
Cũng có thể bởi vì đôi bên đều kiêng kỵ nhau, hoặc cảm thấy trong động có ít nhất hơn trăm cây Hoàng Kim Đại Bổng Chùy, không cần thiết phải giết chết ngươi, ta sống ngươi chết.
Tóm lại, một nhóm hơn mười người, không ai hạ độc thủ.
Đặc biệt là Tuyết Vân Nghê đứng trước tiên, bắt đầu xung kích tường cây, Kiếm Thập Thất và Hoa Nam Đình theo sát phía sau.
Ba người bọn họ vừa ra tay, những người khác cũng không hề do dự, lần lượt hành động.
Trong vách tường đâu đâu cũng có rễ cây cổ thụ.
Những rễ cây già rậm rạp chằng chịt quấn quanh nhau, tạo thành khe hở nhỏ.
Cộng thêm cổ thiên cứng rắn như sắt, rất khó chém đứt, điều này có nghĩa muốn tiến vào trong tường cây độ khó vô cùng cao.
Thứ này dùng man lực dường như không thể thực hiện được.
Cần dùng một loại xảo kình.
Như Tuyết Vân Nghê.
Nàng cầm một loại lụa trắng dài ba thước, dùng lụa trắng quấn quanh rễ cây già. Sau đó kết nối với nhau, đột nhiên kéo một cái, một màn thần kỳ đã xảy ra. Rễ cây già vốn quấn quanh lại tách ra.
Làm như thế nào?
Không ai rõ.
Hoa Nam Đình nhấc hai tay lên, mười ngón tay có tinh quang, tinh quang biến ảo hóa thành đạo pháp quyết, không biết thi triển pháp thuật huyền diệu gì, vậy mà có thể tách rễ cây ra.
Kiếm Thập Thất lấy kiếm, không biết tế ra kiếm quyết bén nhọn gì, lại mạnh mẽ quấn lấy cây già vào nhau, sau đó chặt đứt.
Không thể không nói.
Hoa Nam Đình và Kiếm Thập Thất không hổ là thiên kiêu kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi của Xích Luyện Tông.
Không chỉ tu vi cao thâm, thực lực phi phàm, Pháp Thân mạnh mẽ không nói, ai cũng có tuyệt kỹ sở trường.
Các tu sĩ khác thì hơi ngốc.
Bọn họ tu vi đều không yếu, đều là Pháp Thân hậu kỳ, pháp môn tu luyện cũng không tầm thường.
Cái gì U Minh Quỷ Trảo, Vạn Độc Thủ, Hắc Sát Chưởng.
Những pháp môn này dùng để giết người, uy lực đều rất đáng sợ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận