Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 843 - Đơn đấu với hộ vệ đoàn Thần Chỉ Thành



Chương 843 - Đơn đấu với hộ vệ đoàn Thần Chỉ Thành




- Phương Thanh Ngọc, ngươi thấy Từ Lạc không?
- Từ Lạc? Vừa gặp hắn trên đường xong, sao vậy? Tiểu Tiểu, sao ngươi đầy mồ hôi thế?
- Ta mới nhận được tin, Trang Hồng biết Từ Lạc đang ở Thần Chỉ Thành, giờ đang dẫn theo một đám người đi tìm Từ Lạc khắp nơi.
- Trang Hồng?
Nghe thấy cái tên ngày, Phương Thanh Ngọc sầm mặt lại:
- Cái tên Từ Lạc này chết chắc rồi.
Từ Lạc ung dung, tự tại đi dạo trên đường phố đông đúc, ngắm nơi này, xem chỗ kia.
Cáp Tử đi bên cạnh, mặt mũi khẩn trương, vừa khuyên Từ Lạc rời đi, vừa quan sát bốn phía, sợ người dưới trướng Đường Phi tìm tới.
Nhưng sợ gì thì sẽ gặp đó, đột nhiên đám người loạn lên, Cáp Tử lo lắng đề phòng nhìn qua, vừa nhìn thì suýt hồn phi phách tán.
Chỉ thấy một đám bốn, năm mươi người hùng hổ chạy tới, tất cả đều mặc áo khoác trắng bạc có đầy thần văn huyền diệu, là tu sĩ đội hộ vệ.
Người cầm đầu không lớn lắm, chỉ khoảng hai mươi, trên má có hình xăm như thần phù quỷ dị.
Trông thấy người này, thân thể Cáp Tử không nhịn được run lên, là Trang Hồng, phân đội trưởng hộ vệ đoàn.
Phần lớn hộ vệ đoàn đều là thần nhị đại ở Thần Chỉ Thành, đều nghe theo sai sử của Đường Phi, Trang Hồng cũng thế.
Cáp Tử sợ hãi chính là vì trong đám thần nhị đại, Trang Hồng là người nổi tiếng ngang ngược càn rỡ, tâm ngoan thủ lạt, ngày thường, chớ nói đến tu sĩ tầng chót, ngay cả các tu sĩ đại mạo hiểm đoàn cũng phải đi đường vòng khi thấy hắn, sợ không lỡ đâu đụng tới.
Trang Hồng là thần nhị đại, lại có Đường Phi là thần nhị đại đỉnh cấp bảo kê, hoành hành bá đạo ở Thần Chỉ Thành, không ai dám dây vào, không biết có bao nhiêu người chết thảm dưới tay hắn trong những năm này rồi.
- Ngươi là Từ Lạc?
Bốn mươi, năm mươi người ào tới, vây kín hai người Cáp Tử và Từ Lạc, Trang Hồng cầm đầu, khoé miệng nhếch lên, hung tợn nhìn Từ Lạc chằm chằm, khinh thường nói:
- Là thanh mai trúc mã của Nhược Lâm Thần Nữ đấy à?
- Trang Hồng!
Một tiếng quát to truyền tới, Mộ Tiểu Tiểu và đám người Phương Thanh Ngọc, Lương Thất chạy đến.
Mộ Tiểu Tiểu lo lắng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, vọt vào đám người, chắn trước mặt Từ Lạc, trừng mắt với Trang Hồng:
- Ngươi làm gì đấy? Không được làm bậy?
- Mộ Tiểu Tiểu! Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng có xen vào việc của người khác!
- Từ Lạc là bằng hữu của Nhược Lâm!
- Ta biết, không phải là thanh mai trúc mã sao?
Trang Hồng cười mỉa, chỉ vào Từ Lạc:
- Hôm nay ta đánh cái tên thanh mai trúc mã này!
- Ngươi!
Mộ Tiểu Tiểu tức giận, nhẫn nại khuyên can:
- Nếu hôm nay ngươi động tới một sợi tóc của Từ Lạc, chắc chắn Nhược Lâm sẽ không tha cho ngươi. Ta biết ngươi muốn xả giận cho Đường Phi, nhưng ngươi có nghĩ mình làm như vậy, nàng sẽ ghét Đường Phi hơn không, ngươi đang gây trở ngại chứ chẳng giúp được gì!
- Ta không quan tâm, chỉ biết tâm tình Phi công tử không tốt, tất cả là vì hắn! Hôm nay, Trang Hồng ta phải xả cơn giận này cho Phi công tử!
Nói xong, Trang Hồng vung tay:
- Lên, đánh cho ta!
- Trang Hồng, ngươi dám!
- Hừ!
Hắn không thèm đếm xỉa tới can ngăn của Mộ Tiểu Tiểu, một tay đẩy mạnh nàng ra, thần tuyền lấp loé, một chưởng mang theo thần hồng đánh tới Từ Lạc.
Từ Lạc không thèm nhìn, đạp một cái, bịch, Trang Hồng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bay thẳng ra ngoài như diều đứt dây, đập mạnh xuống đất, hoa văn Thần Đạo huyền diệu đầy áo bào vỡ nát, thần tuyền vặn vẹo khô kiệt, thần lực cũng rối loạn, miệng mũi tai phun máu tươi, mặt thống khổ ôm bụng, lăn lộn trên đất, không đứng dậy được.
Bốp! Từ Lạc quất tới, một tu sĩ hộ vệ đoàn phun máu miệng mũi, đầu đập xuống đất. Bốp, bốp, bốp! Hai tay Từ Lạc quất liên tục, không thấy thần tuyền mở ra, không thấy thần hồng lưu chuyển, chỉ đơn thần là dùng tay, lại có thể tát tất cả tu sĩ hộ vệ đoàn ngã lăn ra đất.
Không tới mấy hơi thở, bốn, năm mươi tu sĩ hộ vệ đoàn còn đang hùng hổ, ngang ngược càn rỡ, giờ lại nằm rạp trên đất, lăn lộn thống khổ, kêu rên thảm thiết.
Thần tuyền ảm đạm, nửa gương mặt máu thịt lẫn lộn, thần lực tán loạn.
Chuyện gì đang xảy ra? Không ai biết. Mộ Tiểu Tiểu choáng váng, đám người Phương Thanh Ngọc, Lương Thất cũng khiếp sợ sững sờ, người xem náo nhiệt trên đường phố trợn mắt há miệng.
- Ngươi dám… Phụt!
Trang Hồng ôm bụng, xương sườn gãy hết khiến hắn đau đến mức mặt cũng dúm dó, vừa mở miệng định nói gì đó, lại phun ra máu tươi.
Từ Lạc vẫy tay, Trang Hồng bị nhấc lên một cách quỷ dị, như bị cơn gió đen cuốn tới.
- Với chút bản lĩnh này.
Từ Lạc bóp cổ, nhấn xuống, Trang Hồng quỳ gối trước mặt hắn, gào thét thống khổ.
- Ngươi cũng dám đi đánh nhau?
Bốp! Từ Lạc tát một cái vào mặt trái của hắn, năm vết ngón tay đẫm máu, còn có thể nhìn thấy xương.
- Muốn xả giận cho người khác?
Bốp, lại một cái tát, cả khuôn mặt Trang Hồng be bét máu thịt. Trang Hồng không rên được một tiếng dưới hai cái tát này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận