Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 717 - Lại vào thế giới Thần đạo (2)



Chương 717 - Lại vào thế giới Thần đạo (2)




Ngay sau đó, khi hắn định thần lại, Âm Thần đã xuất hiện ở một thế giới khác.
Trên không có trời xanh.
Dưới không có đất.
Càng không có nhật nguyệt tinh thần.
Chỉ có hư không, hư không mênh mông vô ngần.
Trong hư không, tro tàn bay đầy trời.
Đếm không hết, cũng đếm không nổi.
Đây là thế giới Thần đạo.
Ngoại trừ điều đó, không còn thứ gì khác ngoại trừ cát bụi sỏi đá.
Không biết vì sao.
Lần trước khi đi theo Dương Nhược Lâm tiến vào thế giới Thần đạo, Từ Lạc đã có một loại cảm giác sợ hãi thật sâu, lần này cũng không ngoại lệ.
Nghe Dương Nhược Lâm nói, Âm Thần tiến vào thế giới Thần đạo rất dễ bị lạc, một khi bị lạc trong thế giới Thần đạo thì chẳng khác nào vạn kiếp bất phục.
Lúc Từ Lạc bước vào, lần đầu tiên thiếu chút nữa đã bay mất.
Lần này đã có kinh nghiệm, căn bản không dám khinh cử vọng động.
Đầu tiên là thông qua thần môn, thi thử, có thể thuận lợi trở về.
Ngược lại, lại thông qua thần môn, tiến vào thế giới Thần đạo một lần nữa.
Năm nay mà.
Cẩn thận đi thuyền vạn năm, nhiều tâm nhãn, chung quy không có hư gì.
- Sở Kiều Hồng đâu?
Từ Lạc nhìn xung quanh, cũng không thấy Âm Thần Sở Kiều Hồng.
- Chẳng lẽ đang ở đó?
Cách đó không xa có một bóng ma.
Chính xác ngươi nói là một đạo thần sát.
Diện tích thần sát không nhỏ, nhìn qua giống như một ngọn núi bóng ma.
Từ Lạc cẩn thận từng li từng tí lơ lửng, khi chạm đến thần sát thì hắn hít một hơi lạnh.
- Xem ra Sở Kiều Hồng không có lừa ta. Thần sát nơi này khủng bố hơn nhiều so với mộ lớn nơi này.
Thần sát trong mộ lớn giống như bóng ma.
Mà thần sát ở nơi này cũng giống như bóng ma. Điểm khác biệt chính là bóng ma là một loại âm hỏa bốc cháy hừng hực.
Lúc này, Từ Lạc giống như đang đứng trong đống lửa, Âm Thần bị lửa đốt khó chịu, có cảm giác gió lạnh thấu xương.
- Sở Kiều Hồng đâu?
Từ Lạc nhìn chung quanh trong thần sát, hắn vẫn chưa thấy Sở Kiều Hồng.
- Trời ơi! Người đâu?
Phát hiện không nhìn thấy Sở Kiều Hồng, Từ Lạc lập tức sợ hãi.
Đúng vậy.
Sợ hãi.
Không phải hắn nhát gan.
Mà là thế giới Thần đạo này, phía trên không có bầu trời, mặt đất trống rỗng, chỉ có hư không vô biên vô hạn, mênh mông vô ngần.
Loại cảm giác cô độc này khiến người ta có cảm giác cực kỳ khó chịu.
- A di đà phật, Bồ Tát phù hộ!
Từ Lạc chắp tay trước ngực, thầm niệm A di đà Phật. Hiện tại hắn đã có chút hiểu vì sao Sở Kiều Hồng lại lải nhải, dáng vẻ tinh thần không bình thường.
Loại địa phương thế giới Thần đạo rách nát này, vào đây nhiều lần không tinh thần rối loạn mới là lạ!
- Không phải! Rốt nàng chạy đâu rồi?
Tìm không thấy Sở Kiều Hồng, Từ Lạc hoài nghi mình có phải đến sai rồi không?
Trong lòng ít nhiều có chút thấp thỏm, rất bất an.
Đang do dự không biết có nên trở về không, bỗng một luồng thần niệm truyền đến.
- Tiểu Ma Tử! Ngươi quả thật không biết sống chết, lại dám đi theo ta?
Thần niệm quen thuộc.
Là Hồng tỷ!
Cảm nhận được thần niệm truyền đến từ Sở Kiều Hồng, Từ Lạc kích động đến sắp khóc:
- Hồng tỷ, ngươi ở đâu?
- Tiểu Ma Tử, ta thấy ngươi thật không chịu nổi! A? Tiểu Ma Tử, sao Âm Thần của ngươi lại... Thật tốt, Âm Thần tinh thuần, thật mạnh mẽ!
Không biết có phải Sở Kiều Hồng phát hiện ra Âm Thần của Từ Lạc có chút kỳ quái, ngạc nhiên hô lên:
- Hay cho tiểu tử! Xem ra bà cô coi thường ngươi, Âm Thần của ngươi tinh thuần như vậy, ngươi tu luyện như thế nào?
Mẹ nó!
Nữ nhân này có ánh mắt không bình thường.
Bản thân ngay cả thần thái Hóa Sinh cũng không có dùng ra, vậy mà nàng có thể cảm giác được Âm Thần tinh thuần.
- Ngươi không phải tà tu Tây bắc sao?
- Đúng vậy.
- Thối lắm! Âm Thần của phái Tà Thần đều không ngoại lệ, ai nấy đều vẩn đục, trên người có mùi rác rưởi, mà Âm Thần của ngươi tinh thuần như vậy, đừng nói là tà tu Tây bắc. Cho dù là đám lão gia hỏa ở Thần Chỉ thành, bao gồm cả Âm Thần của bà cô, e rằng cũng không có tinh thuần như Âm Thần của ngươi. Tiểu Ma Tử nói cho ta biết rốt cuộc ngươi là ai?
- Ta thật sự là tán tu sơn dã ở Tây bắc. Về phần tinh thuần gì đó, ta cũng không rõ lắm, dù sao cũng tùy tiện tu luyện.
Từ Lạc hỏi:
- Hồng tỷ, ngươi ở đâu, có cần giúp đỡ hay không?
Đột nhiên, mơ hồ nhìn thấy một bóng người ở phía trước.
- Hồng tỷ?
Từ Lạc nhỏ giọng hô một câu, không ai trả lời.
Âm Thần không có hô hấp, nhưng trong thần sát, hắn vẫn hít sâu một hơi, lá gan của hắn dần dần to lên.
Hình ảnh người kia ngồi xếp bằng ở đó, bất động.
Từ Lạc đi qua nhìn, tập trung nhìn vào. Trong chớp mắt sợ đến da đầu phát tê. Bóng người này không phải Sở Kiều Hồng, cũng không phải Âm Thần gì, chỉ là một bóng ma thuần túy, một bóng ma hình người.
- Đây là cái quỷ gì?
Từ Lạc bị dọa không nhẹ.
Hắn từng nghe Dương Nhược Lâm nói qua, tất cả mọi thứ trong thế giới Thần đạo đều không phải người, mà là một loại tinh thần, cũng có thể lý giải thành một loại vật chất tối.



Bạn cần đăng nhập để bình luận