Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 311 - Bảo bối nhỏ ngày xưa, tiểu nữ nhân hôm nay.



Chương 311 - Bảo bối nhỏ ngày xưa, tiểu nữ nhân hôm nay.




Hai nữ nhân này, một người biến thái hơn một người.
Suy nghĩ một chút, vẫn thôi đi.
- Vân Nghê tỷ tỷ, ngươi nói đi!
- Nói xong rồi.
Thế này là xong rồi?
Kiếm Linh Nhi nghe nửa đoạn bát quái cảm giác toàn thân không được tự nhiên, nàng còn trông cậy vào Tuyết Vân Nghê và Khương Sơ Tầm thương tổn lẫn nhau.
...
...
Một tòa lầu lân cận.
Trong góc.
Từ Lạc ngồi đó hồn bay phách lạc, dáng vẻ thất thần, như một thiếu niên ngây thơ bị nữ lưu manh áp bức hai lần, vô tội kêu đau lòng người.
Hắn cảm thấy mình đã không sạch sẽ...
Ài.
Từ Lạc thở dài.
Ông ——
Tiếng đàn vang lên.
Rất uyển chuyển.
Rất dễ nghe.
Từ Lạc không có hứng thú muốn nghe.
Chỉ là buồn bực uống rượu.
Hử?
Dần dần.
Không biết là vì sao.
Tiếng nhạc này khiến cho hắn cảm thấy rất quen thuộc.
Có loại cảm giác giống như từng quen biết, cứ như đã từng nghe qua ở đâu.
Hắn cẩn thận lắng nghe, càng nghe càng quen thuộc.
Dần dần.
Tâm thần vui vẻ, tinh thần theo tiếng đàn dẫn dắt nhảy múa.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, thật sự như thần hồn, tiến vào giấc mộng.
Mộng rất hư ảo.
Trong mộng.
Trên không có trời cao, dưới không có đại địa.
Chỉ có một ngọn núi.
Trên núi.
Sương mù tràn ngập, lầu các sương mù, lộ ra một loại khí tức yên tĩnh.
Khiến cho Từ Lạc ngạc nhiên nghi ngờ là tòa núi này hắn cũng cảm thấy dường như đã từng quen biết, giống như đã gặp qua, không chỉ có từng gặp qua mà hắn từng tới.
Dưới chân núi có một tấm bia cổ.
Tấm bia sừng sững ở đó.
Trên cổ bia có ba chữ.
- Vô U Sơn?
Nhìn ba chữ lớn như rồng bay phượng múa, trong lòng Từ Lạc không nhịn được dâng lên cảm giác hoảng sợ.
Một năm trước.
Trong Mộng Yểm của Xích Luyện Tông, hắn từng tiến vào trong giấc mơ.
Trong giấc mơ đó, hắn hóa thân Thiên Ma, chiếm cứ một tòa Vô U Sơn.
- Tại sao lại như vậy?
Từ Lạc nhìn qua, hắn phát hiện tòa Vô U Sơn này giống như đúc Vô U Sơn trong giấc mộng, bao gồm bia đá dưới chân núi cũng vậy.
- Khương Sơ Tầm nữ nhân này thật sự là sâu không lường được, không chỉ tu thành cao thâm mà thực lực còn kinh khủng, ngay cả tinh thần cũng mạnh mẽ như vậy!
Mặc dù Từ Lạc không hiểu lắm về âm luật của nhạc công.
Nhưng mà hắn cũng biết chỉ dựa vào một bản cầm âm là có thể khiến người ta bất tri bất giác tiến vào Hư Huyễn Mộng Cảnh, không chỉ cần có pháp lực cường đại chống đỡ, mà còn cần tinh thần cường đại dẫn dắt cộng hưởng.
- Không biết với sức mạnh tinh thần của ta, có thể khiếm người ta nằm mơ hay không.
Từ Lạc không thử qua, cũng không học pháp môn nhập mộng, suy nghĩ sau này có cơ hội thử xem.
- Ngược lại thật kỳ quái...
Trong mộng cảnh.
Từ Lạc đi lên Vô U Sơn.
Nếu lúc trước còn hoài nghi, vậy thì khi hắn bước lên Vô U Sơn, kèm theo ký ức mơ màng hiện lên trong lòng, gần như có thể khẳng định tòa Vô U Sơn này chính là một ngọn núi trong đại mộng.
Cho đến hôm nay.
Từ Tâm Ma Mộng Yểm đến bây giờ đã trôi qua khoảng một năm.
Có liên quan đến ký ức của đại mộng. Hiện tại nhớ vô cùng mơ hồ.
Cũng không phải theo thời gian trôi qua.
Mà là vào giây phút tỉnh mộng, ký ức trong giấc mộng đó rất mơ hồ.
Hắn mơ hồ nhớ ra, trong đại mộng, trên trời cao có một dòng sông đen, trong dòng sông đen có một cỗ quan tài Thiên Ma lơ lửng.
Bản thân hắn đang ở trong đại mộng, hóa thân Thiên Ma, thôi diễn Thiên Ma Pháp Thân.
Về phần những thứ khác, đã không nhớ rõ nữa.
Kỳ quái chính là.
Trong giấc mộng này chỉ có một ngọn núi vô tận, cũng không có Thiên Ma Cổ Quan.
- Thần hồn xuất khiếu, mộng du cửu thiên...
Từ Lạc lẩm bẩm.
Hiện tại hắn không có thần hồn xuất khiếu, chỉ là một đạo thần thức hóa thân trong mộng cảnh mà thôi.
- Khúc nhạc nhập mộng... Dưới tình huống bình thường, giấc mộng chắc là Khương Sơ Tầm dùng âm luật huyền diệu diễn hóa ra.
Hắn nghe đại sư huynh nói qua, loại cảm giác thần hồn xuất khiếu kia giống như phi thăng, rất kỳ diệu.
Vì sao mình lại có giấc mộng khác với những người kia?
Tòa Vô U Sơn này không có khả năng là mộng cảnh được Khương Sơ Tầm diễn hóa ra từ trong khúc nhạc đầu tiên.
Chẳng lẽ do ta lắng nghe huyền diệu và cảm ngộ từ khúc của Khương Sơ Tầm, kích phát ký ức đại mộng tiến vào mộng cảnh của mình?
Có lẽ là vậy...
Cũng có lẽ không phải.
Hắn cũng không rõ lắm.
Hắn lắc đầu.
Hắn đi bộ lên Vô U Sơn, trong đầu từng đoạn ký ức tàn khuyết lại mơ hồ không ngừng tràn vào trong lòng.
Các nàng...
Từ Lạc nhớ rõ trong đại mộng mình có một vị đạo lữ, còn có hai vị thị thiếp.
Trong ấn tượng.
Đạo lữ phong hoa tuyệt đại, trang nhã tuyệt trần
Một thị thiếp xinh đẹp kinh diễm.
Một vị thị thiếp phong tình vạn chủng.
Chỉ có một chút ấn tượng như vậy.
Các nàng gọi là gì, không có bất cứ ký ức gì, ngay cả hóa thân trong đại mộng cũng cực kỳ mơ hồ.
- Hả?
Từ Lạc ngạc nhiên nghi ngờ.
Trong thoáng chốc dường như nghe thấy tiếng u cầm, từ từ truyền đến.



Bạn cần đăng nhập để bình luận