Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 206 - Đánh bại tất cả tu sĩ Thần miếu  (2)



Chương 206 - Đánh bại tất cả tu sĩ Thần miếu  (2)




Nói đùa gì đó.
Hôm nay hắn muốn thử độ cứng làn da của mình một chút, cho nên mới mặc phong phanh như vậy, nếu mặc áo bào trắng, ta thử nghiệm cái gì?
Lại nói, hắn cũng không xem trọng áo bào trắng lao động này, hoàn toàn không cùng cấp bậc với áo bào đen của hắn
- Từ Lạc huynh đệ.
Thấy hắn từ chối, Đặng Phong nói:
- Ngươi là cảnh giới Ngưng Thần viên mãn, tu vi của ta vốn cao hơn ngươi một bậc, luận bàn với ngươi đã chiếm hết tiện nghi, nếu như ngươi không mặc áo bào trắng, ta lo lắng...
Từ Lạc không kiên nhẫn:
- Rốt cuộc ngươi có đánh hay không, sao lại nói nhảm nhiều thế?
- Cái này... Được rồi!
Trương Hà Đào bất đắc dĩ, hắn lại khoác lên áo bào trắng của mình ra, hào khí cười nói:
- Để ý công bằng, ta cũng không mặc áo trắng. Từ Lạc huynh đệ, trận chiến này bất luận kết quả thế nào, bằng hữu này của ngươi, ta quyết định rồi. Buổi tối ta làm Đông, thiết lập tiệc rượu, mọi người không say không thôi.
Đặng Phong nói.
Nhiễm Thu Chi và Ngu Yến Thanh cũng vẫn luôn quan sát.
- Hì hì, Yến Thanh, có thoát được không? Vị đại công tử nóng nảy này tám chín phần mười là muốn lôi kéo bạn trai nho nhỏ của ngươi, chuẩn bị dùng phong phạm đại hiệp để thu phục nội tâm bạn trai ngươi. Ngươi chờ xem đi, Đặng đại công tử nhất định sẽ không ra tay, sẽ luôn phòng thủ, cho đến khi bạn trai của ngươi cạn kiệt sức lực, không còn sức chiến đấu nữa.
Nhiễm Thu Chi vừa cười vừa trêu đùa một câu.
Nàng rất quen thuộc với việc này.
Hơn nữa, còn không phải lần đầu tiên nhìn thấy.
Trước kia lúc tại vệ đội thần thánh, Đặng Phong đã từng chơi trò này.
Thần miếu cũng đã chơi rất nhiều lần.
Lạc Thanh nói.
Mỗi lần Đặng Phong đánh nhau với người khác đều là phòng thủ, gần như rất ít khi chủ động ra tay.
Nhưng cũng không thể không nói, cách làm của Đặng Phong rất hữu dụng, phàm là người từng giao thủ với hắn đều phục. Cho dù là giáo quan Thiết Sơn của bọn họ ngày xưa cũng cực kỳ bội phục Đặng Phong, bởi vì ngày đầu tiên hắn đi tới Tí Hộ Sở đã khiến Thiết giáo quan thần lực hư thoát, mà Đặng Phong lại lù lù bất động.
Bên cạnh ông ta.
Nhiễm Yến Thanh không nói gì, chỉ yên lặng nhìn.
Nàng ta không thích loại người như Đặng Phong, nhất là loại phong phạm quân tử, khiến nàng thậm chí cảm thấy chán ghét.
Cho dù Đặng Phong là quân tử thật, nàng cũng không thích, bởi vì Đặng Phong quản quá rộng, chuyện gì cũng quản, còn thích chủ trì công đạo giữ gìn chính nghĩa, khuyên người khác hướng thiện.
Năm đó nàng bị Lý Yên Hồng hãm hại, nếu không phải Đặng Phong đứng ra giữ công đạo, nàng đã sớm một đao chém Lý Yên Hồng.
...
...
- Tu vi của ta cao một chút đi, nhường ngươi mười chiêu trước!
- Từ Lạc huynh đệ!
- Mời!
Đặng Phong chắp một tay sau lưng, khuôn mặt anh tuấn mang theo ý cười nho nhã hiền hòa, đặc biệt là tư thế quân tử đưa một tay ra mời.
Nhiễm Thu Chi nháy mắt với Ngu Yến Thanh, như đang nói, ta không đoán sai chứ? Lần này Đặng Phong chuẩn bị lấy thủ làm công, chờ sau khi tiểu nam nhân trong nhà ngươi sức cùng lực kiệt, lại nói vài câu hư tình giả ý, để cho tiểu nam của ngươi hoàn toàn bái phục.
Đúng lúc này.
Từ Lạc hành động.
Hắn ta giơ tay tát mạnh vào mặt Đặng Phong.
Bốp.
Đặng Phong chẳng biết sao lại cảm thấy má bên phải tê rần, tiếp theo cả người giống như cọng hành quay một trăm tám mươi độ trên không trung, đầu đập mạnh xuống đất, hai chân hướng lên.
Từ Lạc nhấc chân, đạp một cước vào lồng ngực hắn.
Thoáng chốc.
Đặng Phong lúc này cong lại giống như con tôm luộc, tứ chi mở ra, bay ngược ra ngoài, bay xa mấy chục mét, nện vào vách tường, lúc này mới dừng lại.
Yên tĩnh!
Yên tĩnh như tờ.
Nơi này có hơn ngàn người, ai nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng nghẹn họng nhìn trân trối.
Không ai ngờ Từ Lạc đột nhiên ra tay, hoàn toàn không dựa theo lẽ thường, một tát đánh bay Đặng Phong, một cước đạp hắn bay xa mấy chục mét.
Lại nhìn về phía Đặng Phong.
Gương mặt anh tuấn của hắn, nửa mặt bên phải máu thịt mơ hồ, khuôn mặt sưng to như đầu heo. Hắn che ngực, mặt như tro tàn, thống khổ không thôi. Hắn đứng dậy, há miệng nôn ra một đống máu tươi.
Oa oa oa!
Trương Hà Đào, các tu sĩ Thần miếu và Lý Yên Hồng chạy tới, ai nấy đều phẫn nộ quát mắng Từ Lạc đánh lén, Lý Yên Hồng lại chạy tới trước mặt Từ Lạc, mặt đỏ rực quát lớn:
- Họ Từ kia, sao ngươi lại bỉ ổi như vậy, Phong ca thấy ngươi chỉ có tu vi Ngưng Thần, hảo tâm nhường cho ngươi mười chiêu, ngươi không những không cảm kích mà còn thừa dịp Phong ca không chú ý, ra tay đánh lén! Sao ngươi có thể vô sỉ như vậy chứ...
Lời còn chưa dứt.
Từ Lạc khoát tay, Lý Yên Hồng trực tiếp bị hút tới, khi nàng phản ứng lại, một tay đã bóp cằm của nàng.
Năm ngón tay dùng sức, răng rắc một tiếng.
Cái cằm của Lý Yên Hồng bị bóp biến hình, hất tay ném đi, Lý Yên Hồng ngã trên mặt đất, phun ra một đống răng máu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận