Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 222 - Trấn áp trưởng lão Thần miếu! (2)



Chương 222 - Trấn áp trưởng lão Thần miếu! (2)




Nhất là gương mặt cực kỳ thanh tú của Từ Lạc, mặc một bộ áo trắng do Lã Phi Dương đă cho, hắn giống như một vị công tử văn nhã.
Nhất là trên người Từ Lạc có một loại khí chất như có như không, siêu phàm thoát tục, khiến cho ba vị trưởng lão thậm chí không thể tin được người trẻ tuổi trước mắt chính là Quỷ Kiến Sầu ác nghiệt vô tình, hung thần ác sát, ba bàn tay đánh Lục Kiếm Minh toàn thân đẫm máu, chỉ còn lại một hơi.
- Lão Tần, người trẻ tuổi này... Thật là... Quỷ Kiến Sầu?
- Ha ha! Đúng vậy, đây là tiểu Lạc hiền chất của ta, còn có thể là giả hay sao?
Tần lão ngồi bên cạnh, vẻ mặt kiêu ngạo vui mừng cười nói:
- Nói thêm nữa, thế giới hiện tại, ai có tư cách giả mạo tiểu Lạc của ta.
- Vãn bối Từ Lạc bái kiến ba vị tiền bối.
Từ Lạc khom lưng chắp tay, lễ nghi rất đầy đủ.
- Được!
- Rất tốt!
- Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, Trường Giang sóng sau đè sóng trước a... Tốt! Cực kỳ tốt!
Đại trưởng lão đứng lên, cầm lấy chòm râu dài, nhìn chằm chằm Từ Lạc lễ nghi nho nhã, càng nhìn càng hài lòng, càng nhìn càng thích.
Vốn dĩ hắn cho rằng Từ Lạc là người kiêu ngạo ương ngạnh, ỷ vào thiên phú dị bẩm của mình, tu vi cường đại, cuồng vọng tùy hứng.
Không nói đến cường ngạnh càn rỡ, cũng không nói cuồng vọng tùy hứng, ít nhất, cũng là cậy tài khinh người, đây là đặc sắc của người trẻ tuổi trong thế giới tận thế.
Vạn vạn không ngờ rằng.
Không chỉ có bộ dạng nhã nhặn như vậy, lời nói và hành động vô cùng chừng mực, khiến Đại trưởng lão vô cùng thích.
Chỉ có duy nhất nhị trưởng lão, dường như nhìn hắn rất khó chịu, trầm giọng chất vấn:
- Người trẻ tuổi, chính là ngươi đánh Kiếm Minh thành ra như vậy sao?
Từ Lạc gật đầu, hắn còn chưa nói gì, Tần lão đã đứng ra:
- Người trẻ tuổi mà, náo loạn là rất bình thường.
- Náo loạn? Hừ! Lão Tần, ngươi nói thật nhẹ nhàng, Kiếm Minh cũng sắp chết rồi, có thể cứu sống hay không còn chưa biết, thần tuyền đều bị hắn đánh sập, cho dù cứu sống chỉ sợ cũng phế đi!
- Lão Vương, với tính tình của Lục Kiếm Minh, ngươi chắc hẳn biết rõ hơn ai hết. Ngày đó tiểu Lạc nhường nhịn khắp nơi, thậm chí chủ động nhận thua, hắn cũng đã đi xa rồi. Nhưng mà Lục Kiếm Minh lúc đó còn ép người, nhất định phải ép Tiểu Lạc hiền chất quỳ xuống trước mặt hắn. Nếu như ngươi không quỳ xuống, cũng phải đánh tiểu Lạc quỳ xuống, dựa vào lương tâm mà nói, đổi thành ngươi, ngươi có thể nhịn được không?
- Nhưng... Nhưng mà...
Nhị trưởng lão bị Tần lão nói đỏ mặt tía tai, quát lên:
- Cho dù như vậy, cũng không cần thiết phải phế thần tuyền của Kiếm Minh, đánh hắn chỉ còn một hơi là được rồi?
- Ta không đánh chết ngay tại chỗ, lưu lại cho hắn một mạng, đã là đặc biệt nhân từ!
Từ Lạc cười nhạt nhìn nàng, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu:
- Lần này chỉ phế bỏ thần tuyền của hắn, để hắn nằm trên giường suy ngẫm lại việc trước kia! Sau này đừng có chạy khắp nơi sinh sự.
Có lẽ không nghĩ tới hắn đột nhiên nói những lời này, thậm chí còn trực tiếp chọc giận nhị trưởng lão, không cho chút mặt mũi.
Nhị trưởng lão sửng sốt, quay đầu giận dữ nhìn chằm chằm hắn, trầm giọng quát:
- Người trẻ tuổi, ngươi quá ngông cuồng rồi!
- Nếu không cuồng vọng, còn gọi là người trẻ tuổi sao?
Từ Lạc không nhượng bộ, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng:
- Nếu ngươi không phục, muốn báo thù cho hắn, đừng ngại đi ra ngoài luyện tập một chút!
Từ Lạc càng ngông cuồng hơn lúc nãy.
Giọng nói không lớn, truyền vào trong tai nhị trưởng lão không khác gì sấm sét.
Tần lão không nghĩ tới lá gan Từ Lạc lớn cỡ này, lớn đến mức không để trưởng lão Thần miếu vào mắt, còn muốn ra ngoài luyện tập?
Ở bên cạnh, đại trưởng lão, tam trưởng lão đều kinh ngạc, vừa rồi nhìn thấy Từ Lạc, bọn họ cho rằng người trẻ tuổi này văn chất hào hoa, hiện tại mới ý thức được người trẻ tuổi này chẳng hề nhã nhặn gì.
- Lý nào lại như vậy! Không thể có lý lẽ như vậy được!!
Trưởng lão Thần miếu tức giận, hắn trợn mắt nhìn Từ Lạc, nghiến răng nghiến lợi quát:
- Người trẻ tuổi! Ngươi tưởng thiên phú dị thường là có thể không đặt lão phi vào trong mắt hay sao?
- Thì sao?
Thông qua Tần lão, hiện tại Từ Lạc cũng hiểu rõ đại khái địa vị của chính mình.
Cũng biết rõ bây giờ Thần miếu rất cần bản thân hắn.
Cho nên.
Hắn không có gì phải sợ.
Nếu ba vị trưởng lão Thần miếu dễ nói chuyện còn tốt, hắn sẽ không làm càn như vậy, nhưng nếu có người cậy già lên mặt, ỷ vào thân phận trưởng lão của Thần miếu cố ý gây chuyện.
Ngại sao?
Từ Lạc không ngại.
Hắn giả vờ làm cháu trai trong Xích Luyện Tông gần hai năm, hắn nhịn đủ rồi.
Ở thế giới tận thế, hắn không muốn giả vờ nữa.
- Tốt! Tốt! Tốt lắm!
Nhị trưởng lão Thần miếu tức giận giận đập mạnh một cái, vỗ bàn quát lớn:
- Người trẻ không biết trời cao đất rộng, hôm nay lão phu sẽ để ngươi biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, ở tận thế thế giới còn chưa đến phiên ngươi đi ngang.
Mi tâm nhị trưởng lão bỗng lóe sáng, một cỗ tinh thần hùng hậu bộc phát, áp chế Từ Lạc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận