Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 790 - Gió nổi mây phun, dương mưu quỷ kế (4)



Chương 790 - Gió nổi mây phun, dương mưu quỷ kế (4)




Chương 790: Gió nổi mây phun, dương mưu quỷ kế (4)
Lão hầu tử rất hưởng thụ cảm giác này, một hơi tu hết hồ lô rượu ngon:
- Lão phu từng nghe các tiền bối nói, năm đó, Ma Quân Huyết Hà từng muốn vào Lâm Lang Động Thiên để trúc căn cơ đại đạo, đáng tiếc, lúc ấy, cao thủ Tiên Ma đã tề tụ đủ, chỉ đợi hắn hiện thân, về sau thì các ngươi cũng biết đấy, cuối cùng Ma Quân không lộ diện.
- Haiz!
Lão hầu tử thở dài sâu sắc:
- Các ngươi ngẫm mà xem, Ma Quân Huyết Hà là nhân vật anh hùng hơn người bực nào, là gan còn lớn hơn trời, ngay cả lão nhân gia năm ấy cũng không dám xâm nhập Lâm Lang Động Thiên, huống chi là cái tên tiểu tử họ Từ kia, nên… Nếu các vị đạo hữu muốn xem náo nhiệt, thì sợ là thất vọng rồi.
- Ta nói này lão hầu tử…
Từ Lạc hơi khó chịu nhìn hắn:
- Sao ngươi lại có thể chắc chắn hắn không dám tới?
- Cái này còn cần phải nghĩ à? Rõ ràng là thế, trừ khi tiểu tử kia muốn chết.
- Nếu hắn dám đến thì sao?
- Không thể!
- Nếu dám thì sao?
- Cái tên họ Từ kia mà dám nhập Lâm Lang Động Thiên, lão phu quỳ xuống dập đầu, gọi ngươi một tiếng tổ tông!
- Là ngươi nói đấy nhé!
- Ừ đấy! Thì sao nào, Phong Thú lão đệ, ngươi nghĩ tên tiểu tử kia dám đến hả?
Từ Lạc gật đầu:
- Ta cảm thấy hắn dám.
- Ngươi cảm thấy?
- Ta và tên kia coi như cũng có quen biết, hắn nói sẽ tới.
- Ngươi? Quen tên tiểu tử họ Từ kia? Ta nói này Phong Thú lão đệ, lão phu không phải người có hiểu biết, ít đọc sách, kiến thức không nhiều, lịch duyệt không sâu, nhưng ngươi đừng hòng lừa ta.
- Ha ha ha! Chờ trò hay đi, sau khi Lâm Lang Động Thiên mở, lão tử sẽ biểu diễn ma thuật cho ngươi xem!
- Ma thuật gì chứ!
- Đại biến! Người sống!
- Cái quái gì? Sao ta nghe không hiểu!
- Tin ta đi, đến lúc đó nhất định ngươi sẽ hiểu.
Ầm ầm! Lúc hai người còn đang nói chuyện, bỗng có dị biến phát sinh giữa trời, tấm bia đá vỡ trước môn đình Lâm Lang Động Thiên hoá thành một luồng ánh sáng vọt thẳng tới chân trời.
Cột sáng lớn đủ màu, khi lưu chuyển, phát ra từng tiên hà hoa mỹ. Tiên hà rực sáng khắp trời, toả ra bốn phương tám hướng, thậm chí Trọc Linh Vận Hà cũng lung linh sắc màu theo.
Xoẹt! Dưới ánh mắt của vạn chúng, tấm bia vỡ, vốn hư vô mờ mịt như ảo ảnh, chợt hiện ra trước mặt mọi người theo từng đạo tiên hà.
- Lâm Lang Động Thiên hiện thế!
- Nhanh! Mọi người xông lên!
Nhìn tiên hà rực sáng khắp trời, còn chưa kịp kích động, tu sĩ tụ tập ở hoang nguyên nháo nhào, đồng loạt tế ra pháp cương hộ thể, móc pháp khí cất đáy hòm ra, trùm đầu lên, xông thẳng vào.
- Môn đình còn chưa hiện thế, chư vị chớ phấn kích như thế!
- Chỉ là bia đá vỡ hiện thế mà thôi, kích động cái khỉ! Đứng yên chút đi!
- Chen cái gì mà chen, đám oắt con này!
- Im! Im hết!
Lão tổ của các đại môn phái thế gia thi triển âm uy cuồn cuộn, nhắc nhở đám người bình tĩnh, mới là bia đá hiện thế.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên, chỉ có bia đá đứt gãy hiện thế, toả ra tiên hà khắp trời, môn đình động thiên phía sau đã rõ hơn trước, nhưng vẫn có cảm giác hư vô mờ mịt.
Hiển nhiên, môn đình động thiên chưa hiện thế, nhưng theo kinh nghiệm lần trước, chỉ cần bia vỡ hiện ra, không bao lâu sau môn đình cũng sẽ xuất hiện.
- Phong Thú lão đệ, bình tĩnh, không cần kích động… Chỉ là bia vỡ hiện thế, bình tĩnh.
Tiếng lão hầu tử vang lên, Từ Lạc gật đầu, hắn vẫn rất bình tĩnh, dù bia vỡ hiện thế, hay là môn đình, Lâm Lang Động Thiên mở ra, hắn cũng không xông vào ngay, muốn xem xét tình hình trước rồi mới quyết định.
Lão hầu tử nói rất đúng, vào thời điểm quan trọng này, cần cẩn thận.
Hiện tại có người đào cho mình cái hố to ở Lâm Lang Động Thiên, không thể sơ sảy. Từ Lạc nghĩ, Lâm Lang Động Thiên chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, mượn được Tiên Linh Chi Khí ở Lâm Lang Sơn dựng thành căn cơ đại đạo là tốt nhất, còn nếu quá nguy hiểm, đành phải từ bỏ, lui lại, Trúc Cơ ở nơi khác vậy.
- Hay lắm! Bia vỡ mới hiện thế, cá lớn núp trong tối đã bắt đầu nhao nhao nổi lên mặt nước.
Lão hầu tử ngẩng đầu, nhìn quanh, phát hiện mấy phi thuyền và đại liễn bắt đầu bay về phía trước môn đình, trong đó có một chiếc phi thuyền bay trên Trọc Linh Vân Hà.
Phi thuyền này không lớn, nhìn khá đẹp, toàn thân trắng noãn như mỹ ngọc! Khoan đã, không phải mỹ ngọc, là bạch cốt! Nhìn quen quá!
Đột nhiên, lão hầu tử nhớ ra gì đó, chợt kích động:
- Tiên tử! Là phi thuyền của Bạch Cốt tiên tử!
- Bạch Cốt tiên tử?
Từ Lạc hiếu kỳ, cũng nhìn lại, thấy trên chiếc Bạch Cốt Phi Thuyền đó, bốn nữ tử ngồi quanh một chiếc bàn tròn ở boong thuyền.
Một người xinh đẹp kinh hồng, dáng người uyển chuyển, mặc bộ quần áo tơ lụa màu đỏ sẫm, nàng tựa vào ghế, chống đôi chân dài trắng nõn, khẽ lắc lư.
Bên cạnh là một nữ tử tóc đuôi ngựa, mặc dù mặc đồ đen anh tuấn, nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp một cách yêu dị không gì sánh được, thậm chí hơi tà mị.



Bạn cần đăng nhập để bình luận