Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 88 - Thiên Ma cổ quan



Chương 88 - Thiên Ma cổ quan




Từ Lạc đứng thẳng người, Sát Hỏa Hồn Đỉnh lơ lửng trên đỉnh đầu chậm rãi xoay tròn, chảy ra bảy đạo Âm Nguyên tinh hoa, từ trong thất khiếu cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong cơ thể.
Tuy rằng khuôn mặt thanh tú của hắn vẫn mỉm cười thản nhiên.
Nhưng trong lòng lại hoảng hốt một phen.
Trong thức hải khối bia ranh giới đứt gãy kia có thể để cho hắn tự do tùy ý xuyên qua ở hai thế giới, nó có một vấn đề cực kỳ trí mạng.
Đó chính là rời đi từ nơi nào, sau khi trở về, sẽ còn xuất hiện ở địa phương cũ.
Nói cách khác, nếu như hắn trở lại thế giới tận thế trong đại mộ này, lần sau trở về, vẫn là nơi này, bất kể xuyên qua bao nhiêu lần, cũng sẽ không thay đổi.
Nếu như bị nhốt ở động thiên đại mộ, như vậy tọa độ xuyên việt của hắn ở thế giới này, sẽ trực tiếp khóa chết ở nơi đây.
Nhưng mà.
Hắn hoài nghi Âm Nha dường như cũng gặp phải vấn đề này.
- Lão tổ.
Từ Lạc nhìn Âm Nha trên Quỷ Hồn Phiên, hỏi:
- Có phải ngươi không thể rời khỏi phần mộ này đúng hay không?
- Buồn cười!
Âm Nha cười lạnh:
- Ai nói lão tổ không thể rời khỏi đại mộ?
- Vậy ngươi đi ra hai bước, kêu ta nhìn một cái.
- Buồn cười! Vì sao lão tổ phải nghe lời ngươi?
- Ngươi không thể rời khỏi phần mộ chính.
- Đánh rắm!
- Vậy ngươi đi ra đi hai bước!
- Lão tổ không đi!
Lúc trước.
Thời điểm Âm Nha ngậm Quỷ Hồn Phiên bay qua bay lại ở biên giới đại mộ, hắn liền phát hiện con quạ đen hói đầu này vẫn không dám rời khỏi đại mộ, nói trắng ra, nó không dám rời khỏi phạm vi khói đặc hung sát trên đại mộ.
Vốn dĩ hắn còn không dám xác định, nhìn Âm Nha thề thốt phủ nhận, gần như hắn dám khẳng định, thằng nhãi này nhất định không cách nào rời khỏi đại mộ.
Thậm chí có khả năng cũng không thể tiến vào trong đại mộ.
Nếu không, lâu như vậy vì sao chưa bao giờ hiện thân ở trong đại mộ, dù cho mình nhổ Thái Âm Quỳ Thụ đi, thằng nhãi này cũng không hiện thân, duy chỉ có đi ra bên ngoài, nó mới xuất hiện, hơn nữa, cũng chỉ ở trên đại mộ, không dám xuống núi.
Liên tưởng đến Âm Nha không ngừng dụ dỗ, để mình phát Đại Đạo Thiên thề, phải nghe lời nó.
Từ Lạc đánh giá, Âm Nha tám chín phần mười muốn lợi dụng mình, hoặc là nói, muốn mình làm việc cho hắn?
Ví dụ như thoát khốn gì đó?
- Lão tổ.
Từ Lạc nói thẳng:
- Chúng ta đừng ngại nói thẳng, dù sao cũng phải nói rõ ra chứ, có phải ngươi gặp phải khó khăn gì đó, cần ta hỗ trợ không?
- Hừ!
Âm Nha ngẩng cái đầu trụi lủi kia, vẻ mặt rất khinh thường:
- Lão tổ không cần ngươi hỗ trợ?
- Được! Đây chính là ngươi nói, nếu ngươi không cần hỗ trợ, vậy ta liền đi.
Từ Lạc thu Sát Hỏa Hồn Đỉnh trên đỉnh đầu lại, rung tay áo:
- Hơn nữa, lần này đi, ta sẽ không trở về nữa, đơn giản là một cây Quỷ Hồn Phiên mà thôi, thành thật nói cho ngươi biết, thứ đó, nhiều một cái không nhiều, thiếu một cái, đối với ta mà nói cũng không sao.
Chắp tay, ôm quyền, cáo từ.
- Ngài sau này tự mình ở đây kêu to đi, dù sao thì, Thái Âm Quỳ Thụ ta cũng lấy tới tay, chào ngài!
Âm Nha nhìn thấy sắp rời đi, vốn nhìn cao lãnh lại ngạo kiều lập tức có chút nóng nảy, vỗ cánh hô to:
- Chờ một chút!
Nó vừa hô lên.
Trong lòng Từ Lạc lập tức vui vẻ, biết mình đã đoán ra rồi:
- Thế nào?
- Ngươi một tiểu tử, thật sự nguyện ý nghe lời lão tổ?
- Là hỗ trợ!
- Bằng tu vi của ngươi, lấy cái gì để giúp lão tổ?
- Tuy tu vi của ta tạm thời thấp một chút, nhưng ta còn trẻ tuổi, đường rất dài, nói đi, muốn ta làm cái gì, nếu có thể làm được, ta chắc chắn sẽ không tiếc sức lực.
Âm Nha híp một đôi mắt nhỏ đen nhánh, có chút hoài nghi hỏi:
- Tiểu tử ngươi lại tốt bụng như vậy? Có phải có âm mưu gì hay không?
- Ngài là lão tổ, Tiên Thiên Hỗn Nguyên Cửu U Đô Sát Âm Nha gì đó, ta đây không phải muốn nịnh bợ ngài sao, nào dám có âm mưu gì.
- Thế còn tạm được!
Âm Nha giũ hết lông trên người, ngẩng cái đầu hói lên.
- Không biết lão tổ cần ta làm gì?
Âm Nha rốt cuộc là tồn tại gì, Từ Lạc không rõ lắm, ngược lại nhìn bộ dạng không quá thông minh, đắn đo cũng dễ dàng.
- Hừ! Tu vi hiện tại của ngươi quá thấp! Nếu có thể tu luyện đến cảnh giới Pháp Thân, lão tổ sẽ nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi chịu ngoan ngoãn nghe lời lão tổ, lão tổ nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, đừng nói chỉ là Quỷ Hồn Phiên rác rưởi, đến lúc đó lão tổ sẽ thưởng ngươi một Ma chủ quần ma loạn vũ huyết hải thao thiên tế thiên kỳ.
Một vị ma chủ quần ma loạn vũ huyết hải ngập trời tế thiên kỳ?
Chậc chậc.
Cái bánh vẽ này quá lớn.
Không biết còn tưởng rằng ngươi chính là Ma Chủ.
- Được, quyết định vậy đi.
Từ Lạc chỉ vào vách đá sau lưng:
- Làm phiền lão tổ mở ra cửa động thiên cho ta
- Hả?
Âm Nha kinh ngạc, mắt híp lại càng chặt:
- Tiểu tử ngươi có thể đi cơ mà?
- Không dối gạt lão tổ, vừa rồi vãn bối thi triển chỉ là một trò vặt thần thông, không khác gì thủ thuật che mắt là mấy, cũng không thể rời khỏi động thiên!



Bạn cần đăng nhập để bình luận