Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 458 - Kết giới thần bí



Chương 458 - Kết giới thần bí




Uống cạn một vò rượu ngon, Từ Lạc đứng lên, run tay áo, dự định rời khỏi Hắc Chiểu Trạch trước. Nơi này quá nguy hiểm.
Vốn dĩ hắn còn trông cậy vào việc theo Khô Vinh lão gia kiếm chút vàng. Bây giờ ngẫm lại, vẫn thôi đi.
Khô Vinh lão gia hiện tại sống hay chết chưa rõ.
- Lão đầu kia thật là, ngươi bắn ra tín phù triệu tập nhân mã lại... Xảy ra chuyện thì bản thân chạy trốn nhanh hơn ai khác.
Từ Lạc tức giận lẩm bẩm.
Càng đi tới, dần dần phát hiện điều không ổn.
Hình như lạc đường?
Trong Hắc Chiểu Trạch đại thụ che trời, một cây cao hơn một cây, nhánh cây to khỏe, che khuất ánh sáng, khiến người ta không có cảm giác phương hướng.
Từ Lạc nhún người nhảy lên, định bay lên không trung nhìn xem.
Không bay lên không sao.
Hắn trợn tròn mắt.
Hắn phát hiện mặc kệ mình bay cao bao nhiêu, vẫn không thể bay ra khỏi cây to che trời.
- Có gì đó khác thường!
Từ Lạc cắn răng một cái, thúc giục pháp lực, tiếp tục bay lên trên.
Càng bay lên, trong lòng càng khiếp sợ.
Cây to che trời giống như cao vô tận.
Cho dù Từ Lạc cố gắng như thế nào, đều không thể vượt qua cây đại thụ.
- Những cây này không thể cao như vậy!
Từ Lạc không tin tà, tiếp tục bay lên.
Không có tác dụng.
Loại cảm giác này... Giống như không hề nhúc nhích.
Nhưng rõ ràng mình đang bay lên.
Tại sao lại như vậy!
Hắn bay trọn vẹn một canh giờ.
Bốn phía vẫn là lão lâm.
Bên dưới vẫn là bùn đất, bên trên chính là cành cây che khuất bầu trời.
- Chuyện này... Tình huống như thế nào!
Từ Lạc cầm thanh đại kiếm chém qua, răng rắc! Một cây đại thụ che trời bị chém đứt, ngã trên mặt đất, hắn vội vàng chạy đến đo được nó cao bốn mươi bảy trượng.
Cây quả thật rất cao.
Nhưng cũng chỉ cao mà thôi.
Với thực lực hiện tại của Từ Lạc, tùy tiện nhảy một cái đã ba bốn trượng, khoảng cách bốn mươi bảy trượng, nếu như sử dụng Thiên Ma Truy Ảnh Bộ cũng chỉ mất một hơi thở.
Nhưng mà.
Mới vừa bay một canh giờ, còn không bay qua nhánh cây.
Từ Lạc lại thử một chút, kết quả không có ngoại lệ, dáng vẻ vẫn như cũ, rõ ràng đang bay lên nhưng vẫn không thể bay qua cây đại thụ.
Hắn lại liên tục chặt mấy cây, cho đến khi chặt đứt toàn bộ cây to chung quanh vẫn không bay lên được.
- Ai nha?
Từ Lạc không rõ ràng cho lắm, hắn vẫn đứng đó, hai mắt nhíu lại.
Đang xảy ra chuyện gì?
Quỷ đả tường?
Hay hắn trúng tà?
- Chẳng lẽ ta vẫn ở trong thiên la địa võng của Lão Thụ Yêu?
Từ Lạc nhìn khắp nơi, cảm thấy không có khả năng.
- Đợi đã... Không phải đâu...
Đột nhiên.
Hắn nghĩ tới một khả năng.
Trên đường đến, nghe những tu sĩ Ma đạo khác nói không ít chuyện liên quan đến Lão Kim Câu, nghe nói trong Lão Kim Câu có rất nhiều kết giới thần bí.
Có kết giới, một khi rơi vào trong đó, rất có thể trong nháy mắt sẽ chết già.
Cũng có kết giới, nếu như rơi vào trong đó, kêu trời không thấu, gọi đất không linh.
Nghĩ đến đây, trong lòng Từ Lạc lộp bộp:
- Chẳng lẽ ta đang ở trong kết giới bí ẩn sao?
- Không thể nào?
- Thời điểm đến còn tốt mà!
- Lúc chạy...
Từ Lạc nhớ kỹ lại một chút, trong lòng hắn thầm hối hận. Lúc tiến vào, hắn còn cố ý lưu lại dấu ghi chép dọc đường, sợ không tìm thấy đường ra ngoài.
Kết quả là lúc chạy trốn lại đột nhiên xảy ra chuyện này. Lúc đó hắn nhớ rõ lúc đó mình đã đột ngột xông vào, vốn không nghĩ nhiều như vậy.
Về phần mình rốt cuộc có ở trong kết giới thần bí hay không.
Nói thật.
Từ Lạc cũng không rõ.
Hắn ngay cả kết giới cũng không biết.
Chỉ nghe nói kết giới và một số tiểu động thiên, còn có bí cảnh, đều là một không gian độc lập, có do thiên nhiên tạo ra, cũng có người tạo ra.
- Ta thật ở trong kết giới thần bí sao?
Từ Lạc còn ôm một tia ảo tưởng, bắt đầu đi dạo lung tung khắp nơi.
Suy nghĩ.
Nếu gặp được tu sĩ khác hoặc Lão Thụ Yêu, chứng tỏ bản thân còn ở trong Hắc Chiểu Trạch, cũng không rơi vào kết giới thần bí gì đó.
Chỉ là.
Tìm kiếm.
Càng tìm nội tâm càng lạnh, càng tìm càng hoảng hốt.
Không nói tới những tu sĩ khác.
Cũng không cần phải nói đến Lão Thụ Yêu.
Ngay cả Xà Hạt Thảo đầy đất lúc trước, còn có Thực Nhân Đằng đều biến mất sạch sẽ.
Chung quanh chỉ là bãi bùn bẩn.
Cây lớn vẫn là đại thụ che khuất bầu trời kia.
- Xong rồi... Lần này triệt để xong rồi.
Nếu lúc trước còn có một tia may mắn có thể thoát được. Vậy thì bây giờ một tia may mắn đã biến mất. Hắn cảm thấy mình tám chín phần mười hẳn không cẩn thận mà rơi vào kết giới bí ẩn.
Làm sao bây giờ?
Hắn cũng không biết làm sao bây giờ.
Hai chữ kết giới, hắn không hiểu.
Theo lý mà nói, nếu thứ này có thể tiến vào, hẳn là có thể đi ra ngoài?
Nhưng... nên đi ra sao?
Từ Lạc như con ruồi không đầu, cố gắng tìm kiếm phương pháp.
Đáng tiếc, vô dụng.
Tìm đến tìm đi, cảm giác giống như quay người vẫn đứng ở chỗ cũ.
May mắn duy nhất chính là.
Còn có thể trở lại thế giới tận thế.
Nhưng cũng chỉ có điều này.
Lại trở về.
Vẫn là nơi đây.
- Đúng là việc đời khó lường!



Bạn cần đăng nhập để bình luận