Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 837 - Phong lưu khoái hoạt (3)



Chương 837 - Phong lưu khoái hoạt (3)




Hắn lười nên không bố trí, dù sao nếu muốn, có thể trở về tu chân giới, phơi ánh nắng thuần tự nhiên.
Hai người nói qua nói lại, khi nhắc tới lúc ở địa giới Vân Thương, Dương Nhược Lâm chợt nhớ tới một chuyện rất quan trọng, lúc này mới phát hiện ra mấy ngày nay mải chơi, quên mất chuyện lớn. Dương Nhược Lâm dừng tay, cực kỳ nghiêm túc:
- Biên giới Vân Thương thông, ngươi biết chưa?
- Rồi.
- Ngươi biết ai làm không?
- Nghe nói là cao thủ Nhất Tuyến Thiên.
- Vậy có biết tại sao cao thủ Nhất Tuyến Thiên lại đả thông biên giới không?
- Là vì hai đại truyền thừa Cự Môn, Liêm Trinh.
- Ngươi!
Dương Nhược Lâm đi qua, nhìn Từ Lạc chằm chằm:
- Nếu đã biết, sao còn tới Thần Chỉ Thành?
- Ta nói là nhớ ngươi rồi mà.
Từ Lạc cười tủm tỉm, ôm eo thon của Dương Nhược Lâm.
- Ngươi đừng như thế…
Dương Nhược Lâm giãy giụa, xụ mặt ra vẻ tức giận:
- Ta đang nói chuyện nghiêm túc. Hiện tại, người Nhất Tuyến Thiên đã biết ngươi đang giữ hai đại Truyền Thừa Chi Tâm Liêm Trinh và Cự Môn.
Từ Lạc nhún vai:
- Thì sao?
- Hừ!
Dương Nhược Lâm nói:
- Họ chỉ biết ngươi giữ Truyền Thừa Chi Tâm, lại nghĩ rằng ngươi không thể dung nhập truyền thừa vào thần hồn, dù có, cũng chỉ dung nhập được một đạo.
- Thật không, truyền thừa Tam Phạt thì sao? Họ có biết ta đã dung nhập vào thần hồn?
- Tạm thời không biết.
- Vậy là xong rồi.
- Xong cái gì? Từ Lạc, ngươi có hiểu ý ta nói không? Nếu tiên phong tiền bối Nhất Tuyến Thiên biết, khả năng cao hội trưởng lão tiên phong của Thái Vi Thần Cung cũng biết từ lâu. Lúc trước, họ thăm dò ta về ngươi, ngươi biến mất, không rõ hành tung, nên nghĩ ngươi đã chết, giờ ngươi lại đột nhiên xuất hiện…
Dương Nhược Lâm có chút hối hận, khi thấy Từ Lạc ở quảng trường Thần Bích ngày đó, nàng kích động đến mức đầu óc trống rỗng, không còn nghĩ được nhiều.
Nếu có thể quay ngược thời gian, chắc chắc nàng sẽ không làm vậy. Nhưng trên đời này làm gì có từ nếu, dù bây giờ hối hận, cũng chẳng thay đổi được gì nữa.
Từ Lạc thì không quan tâm lắm, đứng thẳng người, vươn vai duỗi lưng, phất phơ nói một câu:
- Theo ý ngươi, đám đại lão tiên phong của Nhất Tuyến Thiên và Thái Vi Thần Cung sẽ ra tay giết ta, cướp đoạt truyền thừa?
- Không đến mức đó, phần lớn các tiền bối tiên phong của Thái Vi Thần Cung và Nhất Tuyển Thiên đều rất quan tâm đến thanh danh của mình, ta cảm thấy họ sẽ không ra tay với ngươi, nhưng có một số người thủ đoạn cực hèn hạ.
Dương Nhược Lâm cau mày, lo lắng nói:
- Huống chi, địa giới Đại Xuyên, không chỉ có Nhất Tuyến Thiên và Thái Vi Thần Cung, còn một Thiên Cương Thần Miếu và rất nhiều tu sĩ theo thế lực Thần Đạo Tà Ác, chuyện gì cũng có thể làm ra.
Ở Thần Chỉ Thành mấy năm, Dương Nhược Lâm trải qua không ít chuyện, nàng biết rõ, thế lực khắp nơi vẫn luôn ngầm tìm kiếm khả năng tồn tại của truyền thừa Thần Đạo.
Các mạo hiểm đoàn chịu nguy hiểm tính mạng, càn vào hồn sào quỷ huyệt, xâm nhập các vết nứt không gian, không chỉ để tìm kiếm thần ngọc.
Các tiên phong Nhất Tuyến Thiên, Thái Vi Thần Cung xuất khiếu Âm Thần, xâm nhập thế giới Thần Đạo nhiều lần, cũng chẳng phải chỉ thăm dò văn minh Thần Đạo,
Họ đang tìm kiếm truyền thừa Thần Đạo.
Tất cả mọi người đều biết, truyền thừa Thần Đạo là loại Thần Đạo Ý chính thống, nếu có thể dung nhập Thần Đạo Ý vào thần hồn, giống như vâng mệnh trời, khoác hoàng bào, đường tu luyện thông suốt.
Người nào dung nhập được Thần Đạo Ý vào thần hồn, đều được gọi là Thần Tử, cũng chẳng phải hư danh, thực sự là Thần Đạo Chi Tử.
- Không sao, Thái Vi Thần Cung cũng được, Nhất Tuyến Thiên cũng chẳng sao, thêm Thiên Cương Thần Miếu, Thần Đạo Tà Ác gì đó…
Từ Lạc đi đến lương đình, hứng thú thưởng thức bản phác thảo đồ án Thần Tượng của Dương Nhược Lâm, cười nhạt nói:
- Nếu đám người tiên phong, thần tử gì đó muốn đoạt, vậy để họ đến đây, đơn đấu quần ẩu, tuỳ chọn, đánh công khai, hay giở trò, ta đều không sợ.
Sau khi dựng thành căn cơ Thiên Ma Đại Đạo, Từ Lạc không biết cúi lưng là gì. Lực đủ mạnh, lá gan cũng lớn, gan lớn thì không sợ.
Lần này, hắn dám quang minh chính đại vào Thần Chỉ Thành, không có định hèn nữa.
Hắn cảm thấy, bên tu chân giới có quá nhiều cao thủ, phải cẩn thận một chút mới có thể lén phát triển, nắm được nhiều loại pháp môn tu luyện bằng các cách khác nhau.
Thế giới tận thế này, văn minh Thần Đạo mới chỉ ở bước tìm tòi, chỉ có những tiên phong Thần Đạo, Thần Tử và đại lão của các thế lực nắm giữ một chút nội tình tuyến đầu.
Nếu cứ trốn chui trốn lủi, vĩnh viễn chỉ có thể ăn cơm thừa, uống rượu cặn của người ta, cũng không thể nắm giữ nội tình tuyền đầu.
Từ Lạc cảm thấy đây là thời điểm lộ mặt, chí ít, để cho tất cả các thế lực biết đến sự tồn tại của mình.
Nhân cơ hội này cho các thế lực khắp nơi biết, về sau ở địa giới Đại Xuyên, chén cơm văn minh Thần Đạo này, Từ Lạc ta cũng muốn ngoạm một miếng, nếu các ngươi không để ý, chúng ta chia nhau ăn, còn không, Từ mỗ không ngại cho các ngươi nhịn, đừng ai ở địa giới Đại Xuyên nghĩ tới ăn!



Bạn cần đăng nhập để bình luận