Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 304 - Một khúc nhập mộng Tiếu tiên tử



Chương 304 - Một khúc nhập mộng Tiếu tiên tử




Cuộc so đấu vẫn đang kéo dài, một giọng nói vang dội trong Thiên Âm Lâu.
- Vạn Tuấn Chi đưa lên một viên Huyền Âm Hắc Ngọc!
- Lý Tam Tiếu đưa lên một viên thuốc Quỷ Nguyên Đan tinh phách!
Lúc nghe thấy đại sư huynh và Lý Tam Tiếu cũng đưa lên quà quý giá như vậy, phần lớn mọi người đều lần lượt nhìn sang.
- Tam Tiếu công tử thật sự ra tay hào khí, một viên Tinh Phách Quỷ Nguyên Đan, đã không kém gì quà của các thiên khiêu nội môn kia.
- Vạn huynh nói đùa, chỉ là một viên Tinh Phách Quỷ Nguyên Đan mà thôi, tiểu đệ chẳng qua là góp vui, không đáng nhắc tới, ngược lại Huyền Âm Hắc Ngọc mà Vạn huynh tặng, đây chính là trân bảo hiếm có.
Lúc này.
Tứ tiểu thư dường như có chút không nhìn được, cười lạnh một tiếng:
- Lý Tam Tiếu, ngươi thật hào phóng nha, phụ thân ngươi ở bên ngoài liều mạng già mới lấy được ba viên Tinh Phách Quỷ Nguyên Đan, chính hắn cũng không nỡ ăn một viên, ngươi thì hay rồi, thế mà trực tiếp đưa ra một viên.
- Hừ!
Ba một tiếng.
Lý Tam Tiếu thu hồi quạt giấy trong tay, giận dữ trừng mắt nhìn nàng:
- Tứ tiểu thư, cái gì cũng không hiểu, chuyện của ta ngươi bớt quản đi.
- Haiz, Tứ tiểu thư, Tam Tiếu lão đệ đưa ra một viên Tinh Phách Quỷ Nguyên Đan, không chỉ vì lấy lòng Tiếu tiên tử, phần nhiều là muốn tăng thêm danh khí, việc này còn có giá trị cao hơn một viên Tinh Phách Quỷ Nguyên Đan rất nhiều.
- Vạn huynh, không cần để ý tới nàng. Trong mắt nàng chỉ có lão Hoằng, cả đời cũng không đi ra ngoài được, chim sẻ làm sao biết ý chí của Yến tước!
Trong góc.
Từ Lạc lắc đầu.
Lý Tam Tiếu này chẳng qua là con trai của phong chủ Kim Hà Phong, mặc dù không lo tài nguyên, nhưng nhiều nhất chỉ có thể tính là trình độ bậc trung, lần này vậy mà trực tiếp đưa lên một viên Tinh Phách Quỷ Nguyên Đan, không thể không nói, thực sự bỏ hết vốn liếng.
Đương nhiên là vậy.
Lại nói trở về.
Một viên Tinh Phách Quỷ Nguyên Đan ném ra, danh tiếng của Lý Tam Tiếu quả thật tăng thêm không ít, ngày sau nếu như giao tiếp với những thiên kiêu kiệt xuất trong nội môn, cũng xem như quen mặt.
Thay vì nói Lý Tam Tiếu dùng một viên Tinh Phách Quỷ Nguyên Đan mua niềm vui của Tiếu tiên tử, không bằng nói hắn muốn mượn cơ hội này chen vào vòng tròn thiên kiêu trong nội môn.
Trong phòng.
Nương theo nụ hoa từ từ nở rộ, một vị nữ tử từ trên trời giáng xuống.
Yêu nữ dung mạo xinh đẹp, thân mặc áo đỏ buông lỏng mỏng manh. Bộ quần áo dài ngang hông xõa xuống, mặt mỉm cười dáng người uyển chuyển, mi tâm có một chấm đỏ, đôi mắt đẹp câu hồn đoạt phách, hết sức quyến rũ, càng lộ ra một loại phong tình không rõ.
- Ha ha ha... chư vị, nhớ ta, hoặc là...
Tiếu tiên tử đáp xuống ghế bành hoa, ngồi khúc chân, đôi chân ngọc rõ ràng có thể thấy được, âm thanh truyền đến, giống như ma âm, khiến lòng người nhộn nhạo.
- Tiếu tiên tử, từ khi chia tay đến giờ vẫn tốt chứ!
Kiếm Thập Thất đứng ra đầu tiên, vẻ ngoài nho nhã tuấn dật.
- Kiếm Thập Thất công tử.
Tiếu tiên tử vung tay, trước người xuất hiện một chiếc đàn ngọc bạch cốt, một ấm rượu ngon đỏ thẫm, hai chén rượu mờ mịt:
- Có lẽ đã lâu không gặp, công tử càng thêm tuấn dật...
Kiếm Thập Thất vẫn chưa tỉnh hồn, một người trực tiếp bước ra từ lầu các.
- Tiếu tiên tử, khi nào cùng bổn công tử uống một chén rượu ngon!
Không phải người khác, chính là Lục Trường Thiên kiêu ngạo ương ngạnh.
- Ta nói là ai, hóa ra là Lục đại công tử.
Tiếu tiên tử nhếch miệng cười như không cười, nhìn Lục Trường Thiên, nhẹ nhàng nói:
- Muốn uống một ly rượu ngon với ta, được đấy... Chỉ xem hôm nay ngươi có thể cầm được tú cầu hay không.
- Nếu bổn công tử không muốn lấy tú cầu thì sao!
- Vậy xem ngươi có bản lĩnh này hay không đây.
Lục Trường Thiên hừ lạnh một tiếng, đạp không bước tới, muốn Bá Vương ngạnh thượng cung.
- Ha ha...
Tiếu tiên tử ngẩng lên cánh tay thon dài, vung vẩy cây đàn.
Ông một tiếng!
Tiếng đàn vang lên, Lục Trường Thiên bị chấn động kêu một tiếng, thân thể không ngừng lui về phía sau cho đến khi lui đến lầu các của chính hắn mới dừng lại.
- Ngươi!
Lục Trường Thiên thẹn quá hóa giận, sắc mặt tái xanh, tức giận nhìn Tiếu tiên tử:
- Ngươi chờ đó, bổn công tử sớm muộn cũng có một ngày khiến ngươi cởi áo nới dây lưng cho ta!
- Ha ha ha ha ha...
Tiếu tiên tử cười tươi như hoa, nàng không nói gì nữa, hai tay nhẹ nhàng đánh đàn, tiếng đàn uyển chuyển từ từ truyền đến.
- Tiếu tiên tử này quả thật là một người thú vị.
Từ Lạc thích nữ nhân phóng đãng, nhất là nữ tử cả người trên dưới đều lộ ra vẻ phong trần, càng thích không nhịn được.
Đáng tiếc.
Nữ nhân này vừa nhìn đã biết không phải là kẻ dễ chọc.
Chỉ chạm tay vào cầm, không ngờ lại khiến Lục Trường Thiên không có sức hoàn thủ.
Không biết thực lực tu luyện khủng khiếp cỡ nào.
- Thực lực của ta còn quá yếu!
Ma đạo chú ý một thứ tùy tâm sở dục, chủ yếu đánh vào dục vọng.
Thế nhưng bên ngoài Xích Luyện Tông, cao thủ như mây, Từ Lạc muốn phiêu cũng không nổi, dù sao căn cơ nông cạn, thực lực quá yếu. Nếu thực lực đủ mạnh, hắn trực tiếp Bá Vương ngạnh thượng cung. Ai dám nói thêm một câu, trực tiếp giết chết, khoái hoạt cỡ nào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận