Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 737 - Môn khách thế gia (4)



Chương 737 - Môn khách thế gia (4)




Mặt Từ Lạc không đổi sắc, hời hợt đáp lại một câu:
- Ta là một người đứng đắn, đi tới mấy nơi đó, chỉ để mở mang tầm mắt, có thêm kiến thức mà thôi.
- Lại nữa, lão tử phục ngươi rồi, sống hơn nửa đời người còn chưa từng gặp ai da mặt dày như ngươi!
Khi hai người đang tán gẫu, có một vị nam tử đi ngang qua. Người này uy nghiêm, cao lớn vạm vỡ, mặc bộ áo bào tím hoa văn khí phái.
Trông thấy nam tử, Từ Lạc vội đứng dậy, lão hầu tử cũng đứng lên.
- Quản sự đại nhân, buổi sáng tốt lành.
- Hắc hắc! Chào Lý quản sự.
Nam tử trung niên tên Lý Ngọc Sinh, cũng là môn khách của Nam Phong thế gia, có điều thân phận cao hơn, là một trong những quản sự của Phỉ Thuý Sơn, xem như người lãnh đạo trực tiếp của hai người họ, nhận dược liệu, giao đan dược luyện được đều qua vị quản sự này.
Lý Ngọc Sinh nhìn bọn họ một chút, gật đầu, không nói gì, đi thẳng.
- Quản sự của chúng ta, càng ngày càng ra vẻ rồi. Chào hỏi hắn, hắn cũng không thèm đáp lại một câu, moẹ nó! Lúc lão tử làm môn khách ở đây, chưa biết chừng thằng ranh con này còn đang nghịch bùn. Trước kia, khi vừa lên núi, chưa quen cuộc sống ở đây, nếu không có lão tử bao bọc, chẳng biết hắn đã chết bao nhiêu lần rồi.
Nhìn lão hầu tử khó chịu, Từ Lạc vỗ vai, an ủi hắn:
- Được rồi, thân phận người ta đã khác rồi, không chỉ là quản sự của chúng ta, mà còn là tu sĩ Trúc Cơ.
- Trúc Cơ gì chứ? Mẹ nó! Chó má!
Lão hầu tử khinh thường:
- Trúc tử căn cơ thôi, không khác gì chúng ta, nhiều nhất chỉ là nguỵ Trúc Cơ có tiếng không có miếng.
Từ Lạc cười nói:
- Tử căn cơ cũng là căn cơ, nguỵ tu sĩ vẫn là tu sĩ Trúc Cơ.
Nếu có thể vượt qua toà núi cao, dựng thành căn cơ đại đạo chân chính, đó là tu sĩ Trúc Cơ danh xứng với thực. Còn thất bại, nặng thì chết tại chỗ, nhẹ thì khiếu cung vỡ vụn, tu vi mất hết.
Còn có một loại tình huống nữa là trúc thành phế căn cơ, hay còn gọi là tử căn cơ. Loại này cực kỳ phổ biến, thậm chí mười người thì đến chín người như vậy.
Trên thị trường hiện nay, Trúc Cơ Đan được chia thành nhiều loại, trong đó có một loại lấy tên là Bảo Cơ Đan.
Bảo Cơ Đan không tăng xác suất Trúc Cơ thành công, nhưng lại có thể bảo vệ căn cơ không tiêu tan.
Thường chỉ có những tu sĩ vô vọng với Trúc Cơ, mới dùng Bảo Cơ Đan. Nguyên nhân rất đơn giản, nó có thể bảo vệ căn cơ không tiêu tan. Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, căn cơ đã chết, đại đạo đã phế, tu vi đời này chỉ dừng lại ở đây, không thể tăng thêm được nữa.
Hiện nay, chỉ cần có một chút cơ hội, ai cũng sẽ dùng Bảo Cơ Đan, thử lần cuối cùng, trừ khi không còn hi vọng gì.
- Nói đi nói lại, lão hầu tử, ngươi đã chẳng còn ý chí gì nữa rồi, sao không ăn một viên Bảo Cơ Đan, coi như là phế căn cơ, ít nhất cũng là một tu sĩ Trúc Cơ tên tuổi. Huống chi, nghe nói bảo trụ được căn cơ, ngoài thực lực tăng thêm một bậc, còn có thể sống lâu thêm vài năm.
- Ngươi bảo lão tử ăn Bảo Cơ Đan hả? Hừ! Lão tử chịu!
Lão hầu tử khinh thường liếc Từ Lạc, hất trường bào sặc sỡ, ngạo nghễ nói:
- Đời này, ta thà chết ở cảnh giới Pháp Thân, cũng không bao giờ ăn Bảo Cơ Đan, trúc tử căn cơ gì đó!
Hắn nói tiếp:
- Vả lại, Bảo Cơ Đan quý lắm, lão tử làm hùng hục ở đây mấy chục năm còn chưa chắc mua được.
- Ngươi đã làm ở Nam Phong thế gia mấy chục năm rồi mà? Không giữ được đồng nào à?
- Có.
- Thế đâu rồi?
- Trong kỹ viện hết rồi.
[1]núi không cao, ắt có tiên: ý chỉ nhìn một việc không thể chỉ nhìn mặt ngoài.
Từ Lạc không thích mấy nơi phong nguyệt hỗn loạn kia, cảm giác không có ý nghĩa, mỗi lần dạo kỹ viện, tiêu sái xong, chẳng lưu lại được hồi ức tốt đẹp nào, chỉ có sự trống rỗng bất tận.
Cuối cùng, không chịu nổi lão hầu tử lải nhải, chỉ có thể đi cùng, dù sao nhàn rỗi, đúng lúc hắn định tới Thiên Cẩu Vịnh làm ít chuyện.
Thập Tam Trọng Lâu là một nơi tốt. Kỹ nữ ở đây có dáng dấp xinh đẹp vũ mị, cái eo thon thướt tha quyến rũ, ca múa giỏi, một câu chào ca ca, là các đại lão gia bủn rủn cả người.
Trong lâu, mây khói ngập tràn, mùi thơm nức mũi, còn có trận pháp khiến người ta ý loạn tình mê bao phủ, chỉ cần bước vào Thập Tam Trọng Lâu, dù ngươi không làm gì, tinh thần vẫn luôn thăng hoa, khí huyết tuôn trào, sau đó không chống cự được những tiếng mời gọi ngọt tận xương, dần dần chìm đắm.
Có một câu được lưu truyền ở Thiên Cẩu Vịnh, ngươi có thể quyết định khi nào vào Thập Tam Trọng Lâu, nhưng lúc ra thì không phải do ngươi. Dù cho là khách làng chơi thâm niên như lão hầu tử, chỉ cần bước vào cửa, cơ hồ ba ngày không ra được. Coi như thần hồn có gọi, thân thể cũng không nghe.
Từ Lạc chỉ ngồi ở đó một buổi chiều, uống một chút rượu với hai kỹ nữ, đến chập tối thì rời đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận