Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 138 - Bạch Cốt phu nhân câu hồn đoạt phách



Chương 138 - Bạch Cốt phu nhân câu hồn đoạt phách




Rắc rắc rắc rắc rắc rắc ——
Từng đợt tiếng vang.
Hai cánh tay khô lâu tìm được hai chân của mình, lại đem khung xương vỡ nát lắp lại, lắp rất nhanh, xe nhẹ đường quen, vô cùng lưu loát, hiển nhiên, không phải lần đầu tiên tan vỡ.
- Bà nội nó! Đại Hà này là một nữ nhân hung hãn! Sao lại vô lý như vậy! Ôi, đầu của ta... Đau chết đi được...
Cuối cùng.
Nhặt đầu lâu của mình lên, đặt lên trên kệ xương khô, một tràng âm thanh giòn vang, xương khô vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu. Ngoại trừ trên đầu có thêm mấy vết nứt thì không có gì khác biệt cả.
- Ngươi cũng thế! Lão Bạch!
Hắc lão quỷ tức giận nói:
- Đang yên đang lành, ngươi đắc tội nàng ta làm gì? Không phải muốn chết sao?
- Ta đây không phải thuận theo lời ngươi nói sao?
Bạch Khô Lâu cảm thấy mình bị Hắc lão quỷ kéo vào trong mương, nhìn phương hướng Đại Hà mỗ mỗ rời đi, vừa xoa mấy vết nứt trên đầu, hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Nữ nhân hung hãn như Đại Hà, giả bộ đứng đắn, vừa nhìn đã biết là bị ta nói trúng rồi. Nàng mang theo tiểu tử da non thịt mềm kia, nhất định là muốn nhập mộng yểm thần hợp.
- Không thể nào?
Hắc lão quỷ xoa cằm:
- Trong ấn tượng của ta, Đại Hà mỗ mỗ vẫn luôn vô cùng đứng đắn, nhiều năm như vậy, cũng không có bất kỳ đạo lữ nào, nghe nói... Nàng không thích nam nhân, chẳng lẽ... Khẩu vị thay đổi?
- Không thích nam nhân? Nói chuyện cho qua! Hãn phụ Đại Hà này chính là một xử nữ già, nhịn nhiều năm như vậy, hiện tại nhất định không nhịn được, muốn tìm tiểu tử kia cho đã nghiền, khai nụ cho người ta, tùy tiện ném hai viên Âm Nguyên đan, những mỗ mỗ ngoại môn kia không phải đều làm như vậy sao.
- Chậc chậc, tiểu tử ngươi cũng hiểu rất nhiều.
Hắc lão quỷ ngẩng đầu nhìn Tâm Ma Mộng Yểm đang lơ lửng giữa không trung diễn biến, trong đôi mắt xanh biếc tràn đầy vẻ chờ mong:
- Khi nào, huynh đệ chúng ta cũng có thể đi vào tiêu sái thoải mái thì tốt rồi.
- Ai nói không phải chứ.
Bạch Khô Lâu nhếch miệng, trong hốc mắt trống rỗng, u hỏa cháy rất vượng, càng nhìn càng vượng:
- Nội môn nhiều phu nhân tịch mịch như vậy, còn có cô nãi nãi, nhất là những nương nương cao cao tại thượng kia... Nếu huynh đệ chúng ta có thể đi vào, nói không chừng... Hắc hắc.
Đang nói, Bạch Khô Lâu như nhớ tới cái gì, liền tiến lại gần, nhỏ giọng nói:
- Nghe nói... hàng năm phu nhân nhà chúng ta đều sẽ nhập mộng, ngươi nói nếu là chúng ta...
Nghe vậy, khóe miệng Hắc lão quỷ không nhịn được giật giật hai cái, len lén liếc nhìn Bạch Cốt phong, hạ giọng nói:
- Lão Bạch, không ngờ chí hướng của ngươi lớn như vậy, tiểu tử ngươi sắc tâm còn không nhỏ a.
- Lão Hắc, chẳng lẽ ngươi không muốn sao?
- Ta... hắc hắc! Khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc.
Hắc lão quỷ lắc bả vai, liên tục cười gian, nhìn qua Tâm Ma Mộng Yểm, lại than thở:
- Đời này của chúng ta không có trông cậy vào, huống chi... Cho dù chúng ta có thể đi vào, những phu nhân, cô nãi nãi kia cũng không nhìn trúng chúng ta, chớ nói chi là nương nương cao cao tại thượng, ánh mắt người ta cao lắm.
Hắc lão quỷ lại tiếp tục nói:
- Cái khác không nói, chỉ nói phu nhân nhà ta, lần trước nghe nàng nói chuyện phiếm với Cửu Âm phu nhân, hình như nói trong ác mộng có mấy đạo thần hợp, người ta đang chờ ở trong cùng một cánh cửa, thần thức bình thường căn bản không thể xông vào được, có thể xông vào ít nhất cũng phải cùng cấp bậc với phu nhân nhà ta.
- Lại nói, phu nhân nhà ta, cũng là một người chú ý duyên phận, ngươi cho rằng đi vào tùy tiện bắt một con mèo con chó thần hợp sao? Nói cho ngươi biết, những phu nhân nội môn, cô nãi nãi, nhất là nương nương, cái gì chưa từng gặp qua, người ta đi vào chơi chính là một cái cơ duyên, cơ duyên, hiểu không?
- Theo lời phu nhân của chúng ta, thà rằng một mình thủ không cửa sổ một vạn năm, tuyệt đối không cái gì đó? Dù sao ý tứ kia, chính là không thích hợp, lần trước nghe hai vị phu nhân tán gẫu, các nàng một mực chờ đợi.
- Đợi?
Bạch Khô Lâu không rõ:
- Chờ cái gì?
- Chờ một đạo thần thức phát sáng.
- Thần thức phát sáng?
Bạch khô lâu càng thêm hồ đồ:
- Thứ đồ chơi thần thức kia còn có thể phát sáng?
- Ta nào biết được? Ta lại không có thần thức.
...
...
Bạch Cốt phong, lầu cao đình các, chim hót hoa nở.
Chim là bạch cốt diều hâu, hoa là bạch cốt ngọc châu.
Biệt uyển.
Một nữ nhân nửa dựa nửa ngồi trên ghế bạch cốt đằng.
Nữ tử này rất xinh đẹp, trên người mặc một bộ váy màu đỏ nõn nà, cổ trắng nõn, vai thơm khêu gợi, đôi chân thon dài xếp cùng một chỗ, đôi chân trần, mũi chân điểm điểm.
Nàng hơi nhắm hai mắt, như đang nhắm mắt dưỡng thần, trên dung nhan xinh đẹp lộ ra một loại dáng vẻ lịch sự, khuỷu tay đặt lên tay vịn, nhẹ chống cằm, bàn tay ngọc tinh tế mềm mại, đang vuốt ve một con mèo đen ngủ say trong ngực.
Ngắm!
Đột nhiên.
Mèo đen lười biếng kêu một tiếng, bàn tay ngọc của nữ tử trấn an, ngay sau đó, bên ngoài truyền đến âm thanh của Đại Hà mỗ mỗ:
- Đại Hà bái kiến phu nhân.
Bạch Cốt phu nhân khẽ ừ một tiếng, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.
- Phu nhân, hắn chính là Từ Lạc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận