Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 656 - Ta là người thành thật (2)



Chương 656 - Ta là người thành thật (2)




Hơn nữa.
Ai biết rốt cuộc trong này có bao nhiêu Dị Quỷ Đại Thiết.
- Dường như Dị Quỷ không đuổi theo...
Dương Nhược Lâm quan sát, phát hiện Dị Quỷ Đại Thiết không đuổi theo, tảng đá treo trong lòng lúc này mới chậm rãi rơi xuống. Mặc dù trước kia đã biết hung hiểm, cũng chuẩn bị tâm lý từ sớm. Cho đến lần này tự mình đến đây ý thức được nguy hiểm còn lớn hơn miêu tả rất nhiều.
Nàng cũng may mắn có Từ Lạc làm bạn. Nếu không, thật sự không thể tưởng tượng nàng đi một mình sẽ đối mặt với nguy hiểm lớn cỡ nào.
Phù phù ...
Tiếng thần gào giống như tiếng gào thét lẫm liệt từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Không biết có phải vì lúc mới ra tay, mở ra thần tuyền nên dẫn đến tiếng thần gào xâm lấn hay không, vì vậy thần tuyền của Dương Nhược Lâm trở nên suy yếu, tinh thần hơi tan rã.
Ngẩng đầu lên, thần quang giống như sóng ánh sáng lăn tăn trên mặt nước.
Cho dù thần tuyền của nàng đã sớm đóng lại, cũng cố thủ tâm thần, nhưng đối mặt với thần gào liên tục không ngừng, tâm thần càng thêm bất ổn.
- Thần quang ở đây quá nhiều, tiếng thần gào... Làm ta rất khó chịu...
Dương Nhược Lâm sắc mặt tái nhợt, bất ổn, giống như đập lớn vỡ đê, càng ngày càng không giữ được, tâm thần không giữ được, tinh thần càng tan rã. Tinh thần càng tan rã, thần tuyền càng cạn kiệt.
Một loạt phản ứng liên tục khóa chặt khiến Dương Nhược Lâm càng suy yếu. Nàng càng muốn giữ vững tâm thần thì càng không giữ được, càng không giữ được tinh thần càng tan rã. Tinh thần càng yếu, thần tuyền càng cạn kiệt.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, thần lực của Dương Nhược Lâm đã trôi qua với một tốc độ cực nhanh, sắc mặt trở nên tiều tụy bất an, hoảng hốt không chịu nổi.
Nàng liên tục hít sâu mấy cái, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. Sau đó dùng Âm Thần bắt đầu vận chuyển pháp môn Thần đạo.
- Nếu không, ngươi vẫn nên đi nghỉ ngơi trước nhé?
Từ Lạc liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Dương Nhược Lâm, biết nữ nhân này đã không gánh chịu nổi, nói:
- Đừng để tinh thần hoảng hốt, hoặc là thần hồn điên đảo, lại làm ra chuyện ngu ngốc.
- Ở đây quá nguy hiểm...
Dương Nhược Lâm nhìn thần quang lay động bốn phía, lắc đầu:
- Vẫn nên tìm một nơi tương đối an toàn trước đi.
- Được không, đừng cứng rắn chống đỡ, ta nói trước, nếu như tinh thần ngươi thật sự rối loạn, tuyệt đối đừng đánh chủ ý lên ta, ta là một người thành thật.
- ...
Dương Nhược Lâm khóc không ra nước mắt.
- Nếu không... Thừa dịp hiện tại tinh thần còn tính là bình thường, làm nóng người trước? Nếu đến lúc tinh thần rối loạn lại trực tiếp bá vương ngạnh thượng cung, ta sẽ cảm thấy không thú vị.
...
Dương Nhược Lâm vừa xấu hổ vừa giận dữ, gương mặt xinh đẹp càng đỏ hồng, trắng bệch. Nàng thật sự không nghĩ tới lúc này Từ Lạc lại còn có tâm tình trêu đùa.
Đột nhiên.
Dương Nhược Lâm còn không biết có chuyện gì, chỉ cảm thấy bên hông bị cái gì chạm vào. Khi nàng phản ứng lại, đã bị Từ Lạc ôm lấy.
- Ngươi...
Dương Nhược Lâm lập tức trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng.
- Khanh khanh ...
Dương Nhược Lâm một tay ôm eo của nàng, một tay nâng cằm Dương Nhược Lâm lên, hơi híp mắt lại, khóe miệng nở nụ cười tà mị cuồng loạn không có ý tốt:
- Tiên tử, ngươi xem... trời đẹp như vậy, vừa có gió đen làm bạn, lại có thần gào làm vui. Không chỉ có âm hồn loạn lạc, còn có Dị Quỷ bồi tiếp. Hai người chúng ta sao không lấy trời làm chăn, lấy đất làm màng, cùng tìm kiếm khởi nguồn của Thần đạo?
Dương Nhược Lâm sợ ngây người, trừng mắt, há miệng, cứ vậy ngơ ngác nhìn gương mặt tuấn mỹ không chút tỳ vết của Từ Lạc.
Ngao ...
Đột nhiên.
Một tiếng rống giận mãnh liệt truyền đến.
Từ Lạc cau mày tế ra thần thức quét qua:
- Mẹ nó! Đây là... ngửi mùi tìm tới đây?
Có lẽ là cảm thấy hơi mất hứng, hắn nói:
- Bảo ngươi đến tiếp khách, ngươi thật đến đây!
- Nhanh! Nhanh lên!
Thấy Dị Quỷ đuổi theo, Dương Nhược Lâm giãy dụa muốn thoát khỏi tay của hắn.
- Chẳng qua chỉ là một con Dị Quỷ mà thôi, không phải sợ!
Ngao ...
Lại một tiếng rống giận dữ truyền đến.
Từ Lạc lập tức cảm thấy không ổn, hắn nhìn sang, ở một phương hướng khác vậy mà có một con Dị Quỷ Đại Thiết.
Ngao ngao ...
Không tốt!
Không phải hai con!
Là ba con!
Cộng thêm một con mới vừa rồi, bốn con!
Bốn con Dị Quỷ Đại Thiết, con nào cũng lớn hơn con kia, đều như núi như sóc, cả người đốt quỷ hỏa màu xanh lá, giương miệng to như chậu máu, nhìn giống như bốn con cá mập trong biển sâu.
- Bốn con! Tốt! Rất tốt! Xem ra, hôm nay thật đúng là muốn ăn chắc lão tử!
- Từ Lạc, ngươi... Ngươi nhanh, nhanh lên.
- Làm gì vậy, đơn giản chỉ là bốn con tiểu quỷ mà thôi. Không hoảng hốt, ổn định. Xem đại lão gia biểu diễn cho ngươi xem.
Ngao ...
Bốn con Dị Quỷ khổng lồ mở ra từng con mắt đỏ tươi như hang máu, cả người đốt quỷ hỏa đen nhánh, há cái miệng to như chậu máu, chúng gào lên như phát điên.
Từ Lạc không tránh không né, đứng đó.
Mái tóc đen như mực bay loạn trong gió đen.
Áo trắng như tuyết nhìn âm hồn bay đầy trời.



Bạn cần đăng nhập để bình luận