Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 200 - U Nguyệt truyền thuyết



Chương 200 - U Nguyệt truyền thuyết




Nhìn Tần lão nhiệt tình mời Từ Lạc đi vào, Thiết Sơn rất khó lý giải.
Bởi vì từ sau lần Từ Lạc đến đây, Tần lão thỉnh thoảng đã sắp xếp người đi tới Hồ Lô Trại, thậm chí có vài lần còn tự mình chạy đi hai chuyến.
Thiết Sơn biết Từ Lạc là kỳ tài tu luyện hiếm có, cũng biết với thiên phú của hắn, chỉ cần tiến vào Thần miếu, tất nhiên sẽ một bước lên trời, thành tựu tương lai không thể hạn lượng.
Nhưng lão gia tử cũng không cần phải hạ thấp thân phận, thái độ với Từ Lạc như vậy?
Huống chi thiên tài tu luyện cũng không phải chỉ có Từ Lạc, giống như đám người Đặng Phong, chẳng phải đều là thiên tài của Tí Hộ Sở chúng ta đi ra ngoài hay sao?
Hiện tại Từ Lạc chỉ là Ngưng Thần đại viên mãn, nhưng Đặng Phong đã bước vào cảnh giới Tụ Ý rồi.
Đúng.
Từ Lạc quả thật khá trẻ tuổi, vấn đề là từ Ngưng Thần bước vào Tụ Ý cũng không dễ dàng đột phá như vậy. Ta dùng gần mười năm mới đột phá, Từ Lạc ít nhất cũng cần bốn năm năm.
Thiết Sơn nghĩ rằng thiên phú của Từ Lạc mạnh hơn Đặng Phong một chút, nhưng tuyệt đối không mạnh hơn quá nhiều.
Hắn thật sự không hiểu vì sao lão gia tử lại nhiệt tình với Từ Lạc như thế.
Trong phòng khách.
Tần lão dùng trà thơm mình cất kỹ nhiều năm chiêu đãi Từ Lạc, cười nói:
- Tiểu Lạc, sau này đừng gọi ta Tần lão gì đó, cứ gọi thẳng lão Tần là được.
Nếu Từ Lạc chỉ là một thiên tài tu luyện bình thường, Tần lão quả thật sẽ không xử lý như vậy, càng không lấy trà thơm trân quý của mình ra chiêu đãi. Phải biết rằng trong ngày thường, chính hắn cũng không nỡ uống, cho dù chiêu đãi trưởng lão Thần miếu cũng chỉ dùng lá trà dùng một lần.
Hôm nay lại lấy ra, đặc biệt chiêu đãi Từ Lạc.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Lần trước khi Từ Lạc rời đi đã cho hắn một bình nhỏ, trong bình có vài viên dược hoàn.
Nói nó có thể tráng kiện khí huyết, bổ sung tinh nguyên, kéo dài tuổi thọ.
Lúc đầu Tần lão cũng không hề để ý tới cái gì, còn tưởng rằng là thuốc dinh dưỡng, cho đến khi ăn vào một viên, cảm giác được tinh thần sảng khoái, eo không mỏi, chân không đau, sau khi ăn ba viên, ngay cả tóc bạc cũng bắt đầu biến thành màu đen, dường như hắn trẻ hơn hai mươi tuổi.
Làm sao không khiến hắn không kích động và hưng phấn.
Từ Lạc có một câu không nói với Tần lão, đan dược lần trước hắn đưa chỉ là thọ đan kéo dài tuổi thọ bình thường mà thôi. Rất thường gặp ở giới tu hành, ai cũng ăn, cái gì mà hiếm có, nhưng ở thế giới tận thế này tuyệt đối là tồn tại giống như tiên đan, đặc biệt là loại người nửa đoạn thân thể đã sắp tiến vào trong đất như Tần lão.
Thần đạo cũng tốt, Tiên đạo cũng được.
Đều nói có thể trường sinh.
Từ xưa đến nay, thật sự có người trường sinh sao?
Ai đã gặp chưa?
Đáp án là chắc chắn, chưa có ai gặp qua.
Bên phía giới tu hành còn chưa từng gặp tiên, thế giới tận thế còn chưa gặp thần.
Trường sinh, chỉ là một cái bánh lớn, hơn nữa, còn quá hư vô, vừa nhìn không thấy, cũng không ăn được.
Đúng vậy.
Đan dược kéo dài tuổi thọ, thế nhưng giá trị thực sự của hàng hóa, ai biết được.
- Tần lão, có chuyện này ta đang muốn hỏi ngươi, tại sao lần này Thần miếu lại dẫn tu sĩ tới?
Trên đường nghe Nhiễm Thu Chi nói cũng có tới hơn bốn mươi vị tu sĩ đời thứ hai tới, bảy tám vị tu sĩ đời thứ nhất cũng tự mình tới đây.
- Ta cũng đang muốn nói cho ngươi biết chuyện này.
Tần lão đưa một chén trà thơm đã pha sẵn sang, nói:
- Tiểu Lạc, ngươi có biết thần tích?
Từ Lạc lắc đầu, hai chữ thần tích, hắn chỉ nghe qua từ chỗ Ngu Yến Thanh vào hôm nay, trước kia chưa nghe ai nhắc tới.
- Thần tích là cái gì?
- Cái này...
Tần lão gãi gãi đầu, trong thời gian ngắn thật không biết nên giải thích chuyện này như thế nào. Một lát sau, mới mở miệng nói:
- Nếu như ngươi hỏi ta, cái gì là thần tích, ta cũng nói không rõ, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, thần tích rất thần kỳ!
Từ Lạc nhướng mày:
- Đây không phải là nói nhảm sao!
Tần lão lúng túng cười cười, thở dài bất đắc dĩ:
- Nói cho ngươi biết một chút, mấy vị tiên phong Thần đạo tại Vân Châu chúng ta, năm đó đều thông qua thần tích đạt được pháp môn tu luyện, bao gồm trưởng lão của Thần miếu, Sơn Quân Hắc Linh Sơn, cùng với mấy vị khác.
Từ Lạc nghe có chút động tâm, vội vàng hỏi:
- Ngươi có biết thần tích ở nơi nào không?
- Nói không rõ.
- Ngươi đã đi chưa?
- Đã đi qua vài lần rồi.
- Nếu đã đi qua, tại sao không biết nó ở nơi nào?
- Tiểu Lạc, ngươi chắc hẳn biết cái gì là hải thị thận lâu chứ?
Từ Lạc gật gật đầu, chờ đợi câu tiếp theo.
- Thần tích giống như hải thị thận lâu, ngày thường sẽ không xuất hiện, chỉ có lúc mặt trời mọc Minh Nhật biến thành U Nguyệt, thần tích mới có thể hiện thế.
U Nguyệt.
Từ Lạc chưa từng gặp, nhưng cũng từng nghe Ngu Yến Thanh nhắc tới.
Nói là mặt trời màu xanh, còn mặt trăng màu tím.



Bạn cần đăng nhập để bình luận