Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 106 - Ta tặng ngươi sáu mặt trận kỳ.



Chương 106 - Ta tặng ngươi sáu mặt trận kỳ.




- Ồ?
Đại Hà mỗ mỗ lại ngẩng đầu, trên gương mặt mộc mạc lộ ra nụ cười nửa miệng:
- Ta không chỉ coi trọng ba trận kỳ mà còn cả huyết nhục âm hồn của ngươi nữa, ngươi định làm gì?
- Đệ tử chỉ có thể tự nhận xui xẻo, nhưng mà...
Từ Lạc nói:
- Nếu như có thể, hi vọng mỗ mỗ giữ lại cái mạng đệ tử này, đệ tử có thể mang đến cho ngài càng nhiều huyết nhục âm hồn.
- A.
Đại Hà mỗ mỗ cười nhạo một tiếng, tiếp tục viết, nhàn nhạt nói:
- Mấy tháng trước, lúc ta mới gặp ngươi, ngươi chỉ có tu vi Hóa Khí tầng bốn, hôm nay ngươi tới đây, nếu chỉ nói Hóa Khí tầng năm, thậm chí tầng bốn, ta cũng sẽ không tra xét kỹ, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác để lộ ra tu vi Hóa Khí tầng bảy. Ta hỏi ngươi Trận Kỳ Cửu Biến, ngươi vốn có thể không cần tế ra trận kỳ, thậm chí có thể tùy tiện tìm mấy Tiểu Âm trận kỳ để che giấu. Ngươi cũng không làm vậy mà trực tiếp lấy ra ba cây Âm Linh trận kỳ.
- Đệ tử hôm nay thành tâm muốn bái nhập môn hạ mỗ mỗ, tự nhiên không dám có bất kỳ giấu giếm nào với mỗ mỗ.
- Không!
Đại Hà mỗ mỗ nói một chữ “không”, lập tức để cho Từ Lạc có loại dự cảm không tốt, tâm niệm khóa chặt giới bia trong thức hải, chuẩn bị tùy thời chạy trốn.
- Nhất cử nhất động của ngươi hôm nay, đều nói rõ một câu, ngươi muốn cho ta biết, ngươi là một con dê, hơn nữa, còn là một con dê rất mập, nhưng có thể càng béo hơn.
Lời nói của Đại Hà mỗ mỗ kinh người, Từ Lạc ngoài mặt trấn định tự nhiên, nhưng trong lòng lại nhấc lên sóng to gió lớn.
Lão giả bên cạnh vẻ mặt hồ nghi, giống như không thể hiểu được lời của Đại Hà mỗ mỗ.
- Với tu vi và thủ đoạn hộ đạo của ngươi, hoàn toàn có tư cách để khiêu chiến đệ tử ngoại môn nhất đẳng. Sở dĩ ngươi không làm như vậy, thứ nhất là vì ngươi không có chỗ dựa, thứ hai là vì trong lúc chiến đấu sinh tử, một khi đối địch, tu vi của ngươi đột nhiên tăng mạnh, còn có ba mặt trận kỳ, chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người mơ ước.
Mỗ Mỗ nhẹ giọng nói, từng câu từng chữ đoán ra mục đích của Từ Lạc:
- Ngươi hôm nay đến đây, ở trước mặt ta ra vẻ dê béo, ngươi muốn dụ dỗ ta, bảo hộ ngươi con dê béo này, nói đúng ra... Hy vọng ta bảo vệ thức ăn? Kể từ đó, ngươi về sau chỉ cần đề phòng một mình ta là được, những người khác mơ ước ngươi, ta tự sẽ giúp ngươi đuổi đi, có đúng hay không?
Từ Lạc bên này còn chưa nói gì, lão giả bên cạnh thì mặt đầy vẻ khiếp sợ.
Những năm gần đây, hắn gặp rất nhiều đệ tử ngoại môn muốn bái nhập môn hạ mỗ mỗ, được mỗ mỗ che chở.
Những đệ tử này có hiến vật quý, cũng có hiến thân, còn có lập đại đạo thiên thệ, các loại thành ý, đủ loại đủ loại không thiếu.
Nhưng mà.
Đóng gói mình thành một con dê béo, dụ dỗ mỗ mỗ bảo hộ, loại thủ đoạn cực hạn này, lão giả sống cả đời, lần đầu tiên gặp được.
Nếu không phải mỗ mỗ nhìn ra, lão giả thật sự cho rằng tiểu tử trước mắt này mang theo trăm phần trăm thành ý muốn bái nhập môn hạ mỗ mỗ.
- Thiếu niên!
Đại Hà mỗ mỗ hứng thú nhìn chằm chằm vào Từ Lạc:
- Lá gan của ngươi không phải lớn bình thường đâu.
- Mỗ mỗ hiểu lầm.
Tuy rằng tâm tư bị nhìn thấu, Từ Lạc cũng không hoảng hốt, mà hắn cũng không cảm thấy đây là một chuyện xấu.
- Đệ tử cũng không có ý này, mà là thật tâm thành ý muốn bái nhập môn hạ mỗ mỗ.
- Ngươi có phải thật lòng thành ý hay không, bái nhập môn hạ của ta, ta cũng không để ý, thậm chí ngươi cũng không cần bất kỳ thành ý gì, về phần tu vi của ngươi như thế nào, Âm Quỷ trận kỳ lại tế luyện như thế nào, ta cũng không có bất kỳ hứng thú gì.
Nụ cười trên mặt Đại Hà mỗ mỗ biến mất, thay vào đó là nghiêm nghị:
- Ngươi có thể tế luyện ra Âm Linh Trận Kỳ là do ngươi có bản lĩnh, có một câu nói, ngươi nói rất đúng, chỉ là ba cây Âm Linh Trận Kỳ, ta quả thật không để vào mắt, cho nên ngươi cũng không cần dùng dê béo dụ dỗ ta bảo vệ.
- Ta có thể tạm thời thu ngươi làm môn nhân, nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi, ta cũng có thể một đường hộ đạo cho ngươi, đừng nói là hộ ngươi giết đệ tử nhất đẳng, cho dù hộ ngươi một đường giết vào nội môn thì có làm sao.
- Điều kiện tiên quyết là...
- Ngươi có bản lĩnh này, lại có đáng giá để ta hộ đạo cho ngươi hay không!
Lời của Đại Hà mỗ mỗ rất rõ ràng.
Ngươi muốn được ta phù hộ, có thể!
Vậy xem ngươi có thể sáng tạo cho ta bao nhiêu giá trị.
Có đáng giá ta hộ đạo cho ngươi hay không.
- Ngươi là môn nhân thứ hai trong nửa năm qua của ta, nhưng lại là người cuối cùng tới đây. Cũng may, cũng không tính là quá muộn, trở về chuẩn bị, mau chóng tăng lên thủ đoạn hộ đạo, qua ít ngày nữa, ngươi và bọn họ cùng nhau xuống vạc dầu.
Từ Lạc khẽ giật mình.
Sao mẹ nó còn phải bỏ thêm dầu vào nồi nữa?
Hoạt động gì đây…



Bạn cần đăng nhập để bình luận