Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 313 - Bảo bối nhỏ ngày xưa, tiểu nữ nhân hôm nay. (3)



Chương 313 - Bảo bối nhỏ ngày xưa, tiểu nữ nhân hôm nay. (3)




Khương Sơ Tầm tạo hình hình ảnh xinh đẹp theo gió, hư hư thực thực, thật thật giả giả, cực kỳ huyền diệu, ngón tay cong cong, mưa hoa rơi xuống đầy trời, đánh một chưởng, hoa vũ diễn hóa thành vạn tầng núi cao không ngừng áp xuống, làm cho nàng cảm thấy chấn kinh chính là, Từ Lạc trong lúc này như một vị chiến thần, một quyền của hắn, tinh thần mênh mông, uy thế bàng bạc.
- Phu quân! Tinh thần của ngươi thật sự quá khó tin! Rốt cuộc ngươi rèn luyện thần thức như thế nào?
- Muốn biết sao?
Từ Lạc càng chiến càng dũng, hắn hiểu pháp môn tinh thần.
Thậm chí, trong mộng cảnh, chỉ cần hắn nguyện ý, cũng có thể tế ra Bắc Đẩu Thiên Cương Thần Tướng.
Nhưng hắn không làm như vậy.
Bắc Đẩu Thiên Cương Thần đã đối phó Tuyết Vân Nghê.
Khương Sơ Tầm có quan hệ tốt với nàng.
Một khi tế ra, hai người thông đồng, dễ dàng lộ ra ánh sáng.
Nhưng mà.
Khi giao thủ, mặc dù thần thức của Khương Sơ Tầm mạnh mẽ, nhưng cũng không mạnh hơn Từ Lạc.
Hắn có lòng tin dựa vào cường độ thần thức hóa thân của mình, trấn giết thần thức Khương Sơ Tầm cũng không có vấn đề gì, cho dù trấn giết không được cũng có thể phá vỡ mộng cảnh.
Trong lúc này.
Từng chiêu từng thức của Từ Lạc đều mở ra, hoàn toàn đè đánh Khương Sơ Tầm, đánh nàng liên tục lui lại. Hơn nữa, khi thần thức hóa thân của Khương Sơ Tầm càng ngày càng yếu, mộng cảnh cũng càng ngày càng mơ hồ.
- Keng...
Lúc trước.
Ở bên ngoài bị Khương Sơ Tầm bắt nạt hai lần.
Từ Lạc nhận hết tất cả khuất nhục.
Lúc này trong mộng, hắn quyết định tìm lại mặt mũi, hung hăng bắt nạt Khương Sơ Tầm một chút!
- Phu quân, nói cho ta biết, sao ngươi trong đại mộng lại muốn giết ta?
Giết nàng?
Từ Lạc khó hiểu.
Hắn cũng không nhớ rõ trong đại mộng đã giết Khương Sơ Tầm.
Đột nhiên, trong đầu lại hiện ra một vài ký ức lẻ tẻ.
- Con quỷ nhỏ, ta nhớ ra rồi! Ngươi ở trong đại mộng muốn giết ta!
Đúng vậy.
Từ Lạc nhớ tới một đoạn ký ức, nhưng đó không phải là ký ức hắn giết Khương Sơ Tầm, mà là ký ức Khương Sơ Tầm giết mình.
Trong đại mộng, nàng không chỉ sống mơ mơ màng làm chuyện phong hoa tuyết nguyệt, hai người còn từng chém giết qua, hơn nữa không chỉ một lần.
Cũng ở một biển hoa này!
- Ta giết ngươi?
Khương Sơ Tầm tức giận không thôi:
- Ngươi thật không biết xấu hổ! Có kẻ vô sỉ như vậy không! Trong mơ đi, ngươi giết ta trước!
Có việc này sao?
Chuyện này là thế nào?
Hình như... như thế thế?
Từ Lạc không nghĩ ra.
Vừa mới hiện ra những ký ức lẻ tẻ, chỉ nhớ rõ trong đại mộng có người chém giết, không đúng! Còn có một thị thiếp khác, hai người bọn họ còn liên thủ muốn giết mình.
Hử?
Hình như cũng không đúng.
Còn vị đạo lữ phong hoa tuyệt đại của mình... cũng động thủ một lần!
Hai người bọn họ dường như cũng đã chém giết lẫn nhau!
- Rốt cuộc trong đại mộng ngươi đã tìm được cái gì!
Lời này không phải Từ Lạc hỏi.
Mà là Khương Sơ Tầm hỏi.
- Có ý gì?
Từ Lạc có chút ngây ngốc.
- Có ý gì? Hừ! Ta còn muốn hỏi ngươi là có ý gì! Rốt cuộc trong mộng giữa ngươi và ta đã làm gì!
- ?????
Từ Lạc thật sự bối rối.
Hoàn toàn không biết Khương Sơ Tầm muốn nói gì:
- Chúng ta... Không phải là mỗi ngày sống mơ mơ màng đến chết, nói đến tận phong hoa tuyết nguyệt sao?
- Sống mơ màng đến chết cái con mẹ ngươi! Trong đại mộng ngươi giết ta mười hai lần, ta còn phong hoa tuyết nguyệt với ngươi? Phu quân nha, sợ là ngươi còn chưa tỉnh ngủ đúng không?
Trong đầu Từ Lạc có chút loạn.
Trong giấc mơ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bây giờ hắn không nghĩ nổi nữa.
Nhưng có một việc có thể khẳng định.
Phải nhanh chóng rời khỏi mộng cảnh này, tuyệt đối không thể để Khương Sơ Tầm tìm ra thân phận của mình.
Tiếp theo.
Bộc phát hết toàn lực, lắc người một cái, ma ảnh lay động, bóp cổ Khương Sơ Tầm, nhấc lên một cái tát.
Bành!
Một chưởng hạ xuống.
Khương Sơ Tầm bị chấn động, bóng hình xinh đẹp hỗn loạn, cũng chấn thần thức hóa thân vặn vẹo mơ hồ.
- Đời này của ta ghét nhất là bị người khác đánh vào đầu!
Khương Sơ Tầm bị Từ Lạc đánh một chưởng vô cùng tức giận. Cả người như một vầng trăng máu bay lên. Ngay sau đó, vầng trăng máu này giống như một đóa hoa đỏ sẫm nở rộ, phòng thích cầu vồng máu.
Trong nháy mắt, cả giấc mộng bị trăng máu nở rộ điên cuồng xé rách, vạn luồng cầu vồng đan xen, giống như vạn hoa cùng nở, Từ Lạc đầu choáng mắt hoa.
- Cái quỷ gì!
Từ Lạc cố thủ tâm thần, không biết Khương Sơ Tầm dùng thủ đoạn gì lại bộc phát ra thủ đoạn đáng sợ như vậy.
Không dám chần chừ, bật một cái, ngẩng đầu, ngón tay điểm về phía trăng máu, những ngôi sao như sao băng đầy trời lập tức tụ lại trên đầu ngón tay, cứ như một dải ngân hà nổ tung.
Ầm!
Đoàng đoàng đoàng đoàng
Bành ——
Hai luồng sức mạnh cường đại va chạm vào nhau, mộng cảnh chấn động trực tiếp vỡ vụn.
Vù!
Thần thức Từ Lạc quay về nhục thân, trơ mắt nhìn, bản thân hắn vẫn ở trong góc lầu các.
Không có bất cứ do dự nào, suy nghĩ vừa lóe lên, thần hồn bừng lên ngọn lửa tinh thần, chính là ngọn lửa của Bắc Đẩu Thiên Cương.



Bạn cần đăng nhập để bình luận