Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 49 - Một tòa đại mộ thần bí cắm đầy Quỷ Hồn Phiên (2)



Chương 49 - Một tòa đại mộ thần bí cắm đầy Quỷ Hồn Phiên (2)




Nguyên nhân rất đơn giản.
Cảnh giới Hóa Khí tầng chín, không cần mở linh khiếu.
Nhưng mà.
Một khi đột phá Hóa Khí, tiến vào cảnh giới Pháp Thân, cần mở ra linh khiếu, xây lão cung, mới có thể tạo thành Pháp Thân.
Hai mắt thông linh cần sử dụng pháp lực tôi luyện nhiều lần.
Hơn nửa năm qua, tuy Từ Lạc không chuyên tâm luyện võ nhưng cũng không gián đoạn việc liên tục mở linh khiếu, thứ này cũng không khó, cũng không có hàm lượng kỹ thuật gì, đây là công việc lâu dài, rất hao tổn thời gian, cần ngày qua ngày, năm qua năm, người nào tính nóng nảy khó mà hoàn thành.
Nghe những người này nghị luận, dường như có một loại vật tư trợ giúp bọn họ mở linh khiếu.
Một loại lá cây trong đại mộ?
Cái gì là đại mộ?
Chẳng lẽ Huyền Thủy lão gia dẫn những người này đi đào mộ?
Còn chưa kịp tự hỏi.
Bên ngoài truyền đến âm thanh của Huyền Thủy lão gia.
- Đến rồi, ra đây đi!
Trong nháy mắt.
Một trận quang hoa lóe sáng, khi Từ Lạc phản ứng lại, người đã đứng trong đại điện hình tròn.
Điều khiến hắn không ngờ tới chính là ngoại trừ đám người mình ra, còn có hai nhóm người khác.
- Huyền Thủy! Sao lần này lại tới đây?
- Lo lắng trên đường đi sẽ trì hoãn một ít thời gian.
- Nếu ba nhà chúng ta đều đến đông đủ, vậy thì hành động đi.
Ba người Huyền Thủy lão gia đều lấy ra một mảnh ngọc bích vỡ vụn, đặt vào lỗ hổng, ba mảnh vỡ của ngọc bích ghép lại vừa khéo tạo thành một mặt kính tròn.
Ông ——
Trong tấm gương bắn ra tia sáng, chiếu vào vách tường trong đại điện, tia sáng không ngừng diễn hóa, vách tường dần dần biến mất, xuất hiện một màn sáng.
- Cầm đèn lên!
Hai nhóm người khác trong tay đều mang theo đèn lồng sáng rực, sau khi cầm đèn liền tiến vào màn sáng.
- Cầm đèn!
Huyền Thủy lão gia cũng lấy ra một ngọn đèn lung linh, đang định đi vào, lại quay đầu nhìn thoáng qua Từ Lạc, phân phó:
- Liễu nha đầu, tiểu tử này lần đầu tiên tiến vào, ngươi trông chừng hắn một chút, đừng để hắn chết trong đó.
Nói xong.
Huyền Thủy lão gia tiến vào màn sáng, đám người Trần Hồng Vũ cũng đi vào.
- Đệ đệ tốt, cầm đèn của ngươi, tuyệt đối đừng tắt, nếu không thần tiên cũng không cứu được ngươi!
Từ Lạc gật đầu, cầm theo ngọn đèn, bước vào màn sáng.
Bên trong hào quang, không có động thiên.
Sau khi tiến vào, đập vào mắt hắn là một ngọn núi cao.
Trên đỉnh núi có một thi thể.
Thi thể ngồi xếp bằng, trước người cắm một cây sào lông dài trắng muốt, cây sào rất cao, treo một lá cờ cũng mọc đầy lông trắng.
Điểm khác biệt chính là, lá cờ này có hình chữ nhật, màu xám trắng, loáng thoáng có thể thấy được phía trên phủ đầy từng đạo phù văn huyền diệu và quỷ dị.
Đợi đã!
Đây không phải là cờ!
Đây là phiên!
Là Quỷ Hồn Phiên!
Nhìn thấy Quỷ Hồn Phiên kia, Từ Lạc như bị sét đánh, hô hấp cũng dồn dập.
Nơi này là nơi nào.
Thi thể ở đỉnh núi là ai?
Tại sao lại có một cây Quỷ Hồn Phiên?
Vậy ngọn núi kia chính là đại mộ sao?
Trong lòng Từ Lạc tràn ngập nghi hoặc, hắn xách theo ngọn đèn, cẩn thận từng li từng tí đi theo phía sau, phát hiện không gian nơi này cũng không tính là lớn, hơn nữa, bên trong ngoại trừ một tòa đại mộ ra, cũng không có gì khác.
Phóng mắt nhìn xung quanh, lông trắng bay khắp nơi, giống như tơ liễu, tùy ý lắc lư như mưa, khi ba đợt người tiến vào gây ra động tĩnh, giống như gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ phẳng lặng, lông trắng lay động bay đầy trời.
Khi lông trắng tới gần, ánh sáng trên ngọn đèn phóng ra ngoài, Từ Lạc nhấc đèn lên, bất ngờ phát hiện, nơi này không chỉ có lông trắng mà còn có vô số bụi bặm.
Tia sáng chiếu rọi bóng tối liền có thể thấy rõ bụi bặm bao phủ không trung.
- Những hạt bụi kia đều là đại sát khí, một khi bị nhiễm, khí huyết thì sẽ suy bại! Lông trắng cũng là đại sát khí, đoạt nguyên đoạt tuổi! Nhất định đừng để đèn lồng tắt, nếu không ngươi ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
Âm thanh Liễu Khinh Nhu truyền đến, Từ Lạc cầm đèn lồng trong tay càng chặt.
Dưới chân núi có một cửa hang.
Ba đợt người tới nơi này, sau khi tản ra, Từ Lạc đi theo Huyền Thủy lão tổ tới bên cạnh một gốc cây lớn bên phải cửa động.
- Liễu nha đầu, Từ tiểu tử, hai người các ngươi cầm đèn ở lại đây!
Thấy hai người khác trực tiếp đi vào sơn động, Huyền Thủy lão tổ cũng không chậm trễ, mang theo đám người Trần Hồng Vũ cũng đi theo.
- Đệ đệ tốt, lúc ngươi cầm đèn, pháp lực cạn kiệt, ta sẽ thay ngươi.
Liễu Khinh Nhu tắt cầm đèn trong tay đi, dựa vào bên người Từ Lạc, nói:
- Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng để đèn tắt, nếu không tất cả đều phải chết ở đây!
- Yên tâm đi.
Từ Lạc gật đầu, thừa dịp này, hỏi ra nghi hoặc trong lòng:
- Nhu tỷ, nơi này là nơi nào?
Liễu Khinh Nhu hơi lắc đầu, nơi này là nơi nào, nàng cũng không rõ ràng lắm.
Cho dù đã bái nhập môn hạ của Huyền Thủy gia được một năm, nhưng vẫn luôn cầm đèn, còn chưa được tiến vào đại mộ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận