Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 532 - Gặp lại  (3)



Chương 532 - Gặp lại  (3)




Đúng lúc này.
Từ Lạc như phát hiện ra gì đó, ngẩng đầu nhìn.
Một vị nữ tử đi ra.
Nữ tử có thân hình cao gầy, trên người mặc một bộ áo trắng, dưới thân mặc bộ váy mã diện màu đen, tóc dài ngang vai, dung mạo thanh mỹ, chính là Dương Nhược Lâm.
Lúc nhìn thấy Dương Nhược Lâm, lông mày Từ Lạc không khỏi nhíu lại. Phản ứng đầu tiên là Dương Nhược Lâm thay đổi.
Người không thay đổi.
Dung mạo cũng không thay đổi.
Khí chất trên người lại thay đổi.
Trở nên khó tả, không rõ, lộ ra cảm giác mơ hồ.
Dương Nhược Lâm xuất hiện, giống như một ngôi sao băng cắt qua bầu trời đêm. Nàng đi tới nơi này, đầu tiên là nhìn thương thế của Đinh Sơn Quân và Long Ngọc Sơn Quân.
Gân cốt đứt gãy, thần tuyền bị hư hao, Âm Thần bất ổn, bị thương vô cùng nghiêm trọng.
Đứng lên.
Nhìn về phía Từ Lạc.
Chỉ liếc một cái, mày liễu nhíu càng sâu.
Nàng còn nhớ rõ, một năm trước khi mới gặp Từ Lạc, hắn bộ dạng trắng nõn không chút gì sánh bằng, thanh tú như một chàng trai lớn chưa từng trải đời.
Một năm ngắn ngủi lại gặp nhau, Từ Lạc đã sớm không còn là thiếu niên thanh tú kia nữa, càng giống như một vị thần tiên siêu phàm thoát tục rơi vào phàm trần. Nàng thật sự không thể nào hiểu nổi, tại sao trong thế giới tận thế lại có tồn tại siêu phàm thoát tục như vậy.
- Ngươi...
Dương Nhược Lâm bĩu môi, nhẹ giọng nói:
- Theo ta.
...
...
Từ Lạc đi theo Dương Nhược Lâm cùng tiến vào di tích tinh cung.
Một năm trước khi xông vào đây, trong tinh cung giống như phế tích, khắp nơi đều là ngọc thạch vỡ vụn.
Xem chừng những ngày qua, tu sĩ của hai đại Thần miếu đã nhiều lần bận rộn quét tước sạch sẽ ở chỗ này.
Đi theo Dương Nhược Lâm tiến vào hành lang dài của tinh cung, nhìn từng thần văn kỳ huyền diệu trên vách tường xung quanh, cùng với văn tự như bùa quỷ.
Từ Lạc không nhịn được lắc đầu.
Nếu như Tinh Cung thần nữ nói khái niệm cùng thế không cùng giới là thật.
Vậy thì tinh cung này chính là văn minh của thế giới khác.
Đáng tiếc.
Trình độ văn hóa của hắn có hạn.
Vừa xem không hiểu những thần văn kỳ huyền diệu kia, cũng không nhìn rõ văn tự kỳ lạ trên vách tường.
Điều duy nhất có thể hiểu được là những tiên tử phi hành mặc trang phục Đôn Hoàng trên bích họa trông rất đẹp.
Sau một lát.
Đi theo Dương Nhược Lâm tới một gian thạch thất.
Phòng rất rộng rãi.
Còn có một số nội thất.
Dương Nhược Lâm đi qua, đốt một nén hương, sau đó ra hiệu cho Từ Lạc ngồi xuống, châm trà nóng.
Từ Lạc ngồi trên ghế bắt chéo chân, mặc dù nhìn không có gì sợ hãi, trong lòng vẫn luôn đề phòng cẩn thận.
Ngay khi vừa tiến vào, hắn đã tế ra thần thức bao phủ cả tòa tinh cung này lại, chỉ cần có bất kỳ gió thổi cỏ lay gì sẽ lập tức biết đến.
- Một năm không gặp, tiểu tỷ tỷ lại đẹp rồi...
Từ Lạc cười tủm tỉm nói.
Dương Nhược Lâm ngồi đối diện, pha trà, thản nhiên đáp lại hai chữ:
- Cảm ơn!
Không khí có chút xấu hổ.
Cũng may trải qua nhiều năm rèn luyện như vậy, da mặt Từ Lạc đã bị mài cực kỳ dày. Chỉ cần bản thân không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác.
- Nghe nói ngươi đang tìm ta?
Từ Lạc nhận lấy trà thơm Dương Nhược Lâm đưa tới, không uống, sợ có độc, khỏi nói tới trà. Lúc Dương Nhược Lâm đốt một nén hương, hắn trực tiếp phong tỏa lỗ mũi, ngừng thở, sợ dính chiêu của Dương Nhược Lâm.
Cho dù nhìn nữ nhân này là một người ngốc bạch ngọt.
Nhưng cũng chỉ là nhìn mà thôi.
Dù sao trước kia hắn không biết.
Một năm không gặp, nàng đã kế thừa Liêm Trinh chi ý.
Có quỷ mới biết xảy ra biến đổi gì.
Ngoài ra còn có một chuyện khiến Từ Lạc không thể không đề phòng.
Đó chính là thần tàn của Tinh Cung thần nữ còn tồn tại hay không.
Vạn nhất không tán loạn.
Lỡ như... Dương Nhược Lâm trước mắt, căn bản không phải bản thân nàng mà là bị thần nữ phụ thân, thậm chí trực tiếp bị thần nữ đoạt xá cũng không phải không có khả năng.
Năm nay mà.
Có thể không có tâm hại người.
Không thể không có tâm phòng bị người.
- Tinh đấu chi tâm vẫn ở chỗ ngươi đúng không?
Dương Nhược Lâm mở miệng hỏi.
Từ Lạc gật đầu, nói:
- Ta đã kế thừa truyền thừa tinh đấu chi tâm.
- Ngươi không có.
- A!
Từ Lạc cười cười, cũng lười nói nhảm với nàng:
- Ta kế thừa thì như thế nào, không kế thừa thì sao. Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết tinh đấu chi tâm đang ở trong tay ta. Nếu như ngươi muốn thì ta có thể cho ngươi.
- Ngươi thật sự sẽ cho ta?
- Đương nhiên.
- Được, cho ta xem như vậy.
- Ha!
Từ Lạc bật cười:
- Cho không?
- Vậy ngươi muốn cái gì?
- Ta muốn cái gì?
Từ Lạc xoa cằm, híp mắt đánh giá Dương Nhược Lâm từ trên xuống dưới, cười tủm tỉm nói:
- Ngươi đoán.
- Ta còn cho rằng ngươi có lòng tốt như vậy.
Dương Nhược Lâm lãnh đạm, nhìn Từ Lạc nói:
- Tinh đấu chi tâm, ngươi tự giữ đi, ngươi cũng không cần lo lắng ta đòi ngươ, ta sẽ không, không những sẽ không, nếu như ngươi nguyện ý, ta cũng có thể dạy ngươi kế thừa tinh đấu chi tâm như thế nào.
Từ Lạc thầm ngạc nhiên nghi ngờ, không biết rốt cuộc trong hồ lô Dương Nhược Lâm này đã bán thuốc gì.



Bạn cần đăng nhập để bình luận