Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 128 - Giận dữ xông vào Tí Hộ Sở



Chương 128 - Giận dữ xông vào Tí Hộ Sở




Từ Lạc ngắm nhìn bầu trời trống trải không khỏi lâm vào trầm tư.
- Hắc hắc hắc, tiểu ca nhi, ngươi không có mở thiên nhãn, nhìn... nhìn không thấy, hắc hắc... Chờ ngươi... Chờ sau này thần hồn có thể xuất khiếu, có thể nhìn thấy Âm sơn, hắc hắc.
Vừa nói chuyện.
Thần côn điên ngó qua đầu, nhỏ giọng nói:
- Còn có một vết nứt... Một cái vết nứt rất lớn, chính là vết nứt xuất hiện vào thời điểm tận thế, hắc hắc hắc...
- Ngươi đưa gà quay cho ta, quay đầu lại... Đợi quỷ thần từ trong Âm sơn đi ra... Ta mời tới cho ngươi xem, hắc hắc hắc!
- Còn nữa... Tiểu ca nhi, vụng trộm nói cho ngươi biết một bí mật, quỷ thần đã sớm chết từ lâu rồi... Hắc hắc, đều chết hết rồi... đều chết ở trong Âm sơn rồi.
Hỏi tới hỏi lui, thần côn điên luôn nói mấy câu như vậy, hơn nữa còn nói bừa bãi, trước sau mâu thuẫn.
Trong chốc lát nói quỷ thần từ Âm sơn đi ra, hắn có thể mời thần nhập thân, trong chốc lát lại nói quỷ thần kia đã sớm chết, toàn bộ chết ở trong Âm sơn.
Còn nói cái gì... trông thấy một con rồng từ trong Âm sơn bay ra ngoài.
Thần côn cằn nhằn, nói ra một ít lời không đâu vào đâu, dù cho Từ Lạc lăn lộn nhiều năm như vậy ở tu hành giới cũng cảm thấy có chút vô nghĩa.
Cuối cùng, cũng lười hỏi tiếp, ném cho thần côn điên hai con gà quay liền rời đi.
Hắn nghĩ quỷ thần trong miệng thần côn điên, hẳn là một ít Âm Quỷ có đạo hạnh, ngược lại tòa Âm sơn kia, thần côn điên nói rất có kỳ quái.
Đến khi đi ra bên ngoài.
Từ Lạc nhìn bầu trời u ám, trên trời ngoại trừ một vầng mặt trời u ám thì không còn gì khác, ít nhất dùng mắt thường không nhìn thấy.
Thần thức?
Thần thức của hắn còn không có cường đại đến trình độ có thể dò xét lão thiên gia.
- Ngươi tin lời thần côn điên khùng kia sao?
Từ Lạc truyền đến, Ngu Yến Thanh đầu tiên là gật đầu, lại lắc đầu.
Nàng cũng không biết có nên tin hay không.
Có lẽ phải nói sâu trong nội tâm, càng có chiều hướng tin tưởng, nhất là quen biết Từ Lạc, tận mắt nhìn thấy thủ đoạn thần bí quỷ dị lúc hắn khu ma, càng tin tưởng thần côn điên.
Theo nàng nghĩ đến, ngay cả loại người không thể tưởng tượng nổi như Từ Lạc cũng xuất hiện, như vậy nếu như xuất hiện quỷ thần cũng không có gì lạ, thậm chí, nàng từng hoài nghi Từ Lạc có thể là quỷ thần từ Âm sơn đi ra.
Cái khác không nói.
Nhưng vừa rồi lăng không biến ra nhiều gà quay mỹ vị như vậy, đã khiến cho nàng nghĩ nát óc cũng không cách nào hiểu được rốt cuộc là làm sao làm được.
- Cũng kỳ quái...
Từ Lạc nỉ non tự nói, hắn nhớ ẩn ẩn, lúc trước tận thế hàng lâm, trên bầu trời đúng là xuất hiện một vết nứt, vì sao hiện tại không thấy, hỏi:
- Vết nứt trên bầu trời biến mất lúc nào?
- Ta cũng không rõ lắm, ta chưa từng thấy qua vết nứt kia.
Hử?
Từ Lạc kinh nghi nhìn Ngu Yến Thanh:
- Ngươi chưa từng gặp? Chẳng lẽ ngươi sinh ra sau tận thế?
- Ta sinh ra trong ngày tận thế, năm nay vừa tròn ba mươi tuổi.
- Đã ba mươi năm trôi qua rồi...
Từ Lạc nhìn Ngu Yến Thanh:
- Ngươi cũng thật xui xẻo, sao lại hết lần này tới lần khác bắt kịp ngày tận thế, nhưng cũng thật trùng hợp.
- Trùng hợp?
Ngu Yến Thanh không hiểu.
- Ta chết đi vào ngày tận thế, ngươi là tận thế trời sinh, không khéo sao?
Nghe vậy.
Vẻ mặt Ngu Yến Thanh đột nhiên chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, chăm chú nhìn chằm chằm vào vị nam hài tuổi còn trẻ trước mắt này, nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi.
- Ha ha ha! Chỉ đùa một chút.
...
Nhìn Từ Lạc thoải mái cười to, Ngu Yến Thanh bĩu môi tức giận, nàng cảm thấy chuyện đùa này tuyệt không buồn cười, trong nháy mắt vừa rồi, nhất là vẻ mặt nghiêm túc mà chất phác của Từ Lạc, thiếu chút nữa nàng đã tin.
- Đúng rồi, ngươi nói người của thần miếu tìm ta, bọn họ ở nơi nào?
- Ở biệt thự của ngươi, ngươi không gặp sao?
- Khoảng thời gian trước khá bận rộn.
- Người của Thần miếu tới, có thể đã nghe nói qua chuyện của ngươi, cố ý tìm tới ta, hỏi thăm thân phận của ngươi, đã qua gần nửa tháng, không biết đã đi chưa.
- Bọn họ ở đâu?
- Hẳn là Tí Hộ Sở.
- Vừa vặn, ta cũng định đi một chuyến tới Tí Hộ Sở, đi.
Từ Lạc cưỡi chiếc mô tô Harley mà mình yêu thương, chở Ngu Yến Thanh đi tới Tí Hộ Sở.
- Ài ào, trời sập rồi, đất sụt rồi, chó Tiểu Hoa không thấy đâu nữa...
- Hắc hắc!
Thần côn điên ăn gà nướng xong, lại bắt đầu cầm một cây gậy gỗ đào bọc mảnh giấy trắng, ở nơi đó nhún nhảy, gõ khắp nơi.
- Bạch Vô Thường chết rồi... Hắc hắc hắc hắc!
- Chết tốt... Chết tốt a... Hắc hắc! Chết rồi có thể rời khỏi Âm sơn.
- Nhưng... Ta là ai...
- Tại sao ta lại tới đây? Khà khà khà...
Thần côn điên nhếch miệng cười ngây ngô, đôi mắt đục ngầu, càng thêm đục ngầu, giống như một đoàn hỗn độn, thiên biến vạn hóa, bộ dáng của hắn vừa nhìn rất bàng hoàng, lại vô cùng mê mang.
- Bạch Vô Thường là thứ gì, chết hay không có liên quan gì đến ta...
- Thế nhưng, tại sao quỷ thần cũng chết nữa? Khà khà, ta biết rồi... Hắc hắc! Bạch Vô Thường nhớ nam nhân rồi... Hắc hắc!



Bạn cần đăng nhập để bình luận