Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 122 - Hỉ Đề Hắc Bào pháp y



Chương 122 - Hỉ Đề Hắc Bào pháp y




Vấn đề là.
Ngắn ngủi nửa năm, đi đâu tìm được môn nhân tin được, lại có thực lực? Chỉ có thể tùy tiện tìm mấy người ứng phó một chút, cũng không trông cậy những người này có thể làm cái gì.
- Hả?
Đại Hà mỗ mỗ cảm ứng được Từ Lạc đi tới Đại Hà Phong, hỏi:
- Hắn tới làm gì?
- Trong mấy môn nhân, chỉ có tiểu tử này có tu vi thấp nhất, mấy đứa khác đều bị thương không nhẹ, duy chỉ có hắn trừ pháp lực khô kiệt, trên người một chút vết thương cũng không có, cũng không biết hắn ở bên trong làm sao cướp được huyết văn ấn ký, a, tiểu tử...
Phát hiện Từ Lạc dừng lại ở giữa sườn núi Đại Hà Phong, hắn xách theo một con gà nướng, ở đó trêu chọc dây leo ăn thịt người, Đại Hà mỗ mỗ nhắm mắt lại, lắc đầu, quát:
- Để hắn lên đây!
- Tiểu tử này... cũng quá tổn hại!
- Tiểu tử, hôm qua ban cho ngươi ấn ký, không phải bảo ngươi sáng sớm làm phiền mỗ mỗ.
Trong biệt uyển.
Khuê lão nhìn Từ Lạc đứng ở nơi đó, nghiêm túc cười lạnh nói:
- Tốt nhất ngươi có chuyện gì quan trọng, nếu không thì ta sẽ đút ngươi ăn cây mây này, không phải vừa rồi ngươi rất thích cho nó ăn sao? Còn nữa, tiểu tử ngươi rốt cuộc có biết ba chữ Thực Nhân Đằng viết như thế nào không? Ngươi cầm một con gà con ở đó lừa gạt chim chóc.
...
Từ Lạc quả thật muốn thử xem nó thực sự ăn thịt người hay không, nhưng mà trong tay không ai để cho nó ăn, chỉ có thể lấy một con gà quay thử xem.
Đừng nói.
Món đồ chơi đó ăn thật.
Không nghĩ nhiều, mở miệng nói:
- Nếu như không có chuyện quan trọng, đệ tử cũng sẽ không sáng sớm tới đây, là như vậy, ngày hôm qua sau khi trở về, đệ tử phát hiện vật này trong túi trữ vật.
Nói xong, lòng bàn tay Từ Lạc xuất hiện một viên ngọc thô.
Ngọc thô to bằng bàn tay, toàn thân đỏ như máu, mặt ngoài trơn nhẵn, trên đó phủ kín từng đường vân màu xanh, đường vân nhìn giống như dấu ấn khắc trên ngọc thô.
- Cái này... Cái này... Thanh Văn ấn lệnh!
Nhìn ấn ký hoa văn trong tay Từ Lạc, Khuê lão khiếp sợ không thôi, ngay cả Đại Hà mỗ mỗ đang ngồi ngay ngắn trong lương đình uống trà, vẻ mặt cũng ngẩn ra, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Khuê lão đi tới, lấy ấn ký hoa văn trong tay Từ Lạc ra, vội vàng giao cho Đại Hà mỗ mỗ:
- Mỗ mỗ, đây chính là ấn ký hoa văn xanh?
Đại Hà mỗ mỗ cẩn thận nhìn chằm chằm Thanh Văn ấn lệnh, nặng nề gật đầu.
- Tiểu tử này hay lắm! Ngươi đúng là khiến lão phu chấn động!
Khuê lão nhìn Từ Lạc, càng nhìn càng cảm thấy tiểu gia hỏa này có chút khó tin.
- Ngươi cướp được?
Đại Hà mỗ mỗ trầm giọng hỏi thăm.
- Không thể tính là cướp, chỉ có thể tính là nhặt được, Thanh Văn ấn lệnh từ trong huyết tuyền phun ra, trước tiên đều bị những người khác cướp đi, đệ tử tu vi nông cạn, không dám mạo muội xâm nhập, lại càng không dám tùy ý ra tay cướp đoạt, chỉ có thể ngồi chồm hổm ở bên cạnh, tìm cơ hội nhìn thấy có người pháp lực khô kiệt, ngẫu nhiên đi lên đâm một cái, thuận tay nhặt túi, nhìn xem có thu hoạch gì hay không, đệ tử vận khí không tệ, nhặt được mấy cái túi.
Những lời này, hắn không trông cậy vào có thể lừa gạt được Đại Hà mỗ mỗ, hắn thậm chí biết tám chín phần mười là không thể gạt được Đại Hà mỗ mỗ.
Nhưng vẫn phải nói như vậy.
Về phần Đại Hà mỗ mỗ tin hay không, ngại quá, đó là chuyện của nàng.
Làm người phải khiêm tốn, ít nhất ở trước mặt Đại Hà mỗ mỗ, nhất định phải khiêm tốn, chỉ có khiêm tốn mới có thể tiến có thể công, lui có thể thủ, ngẫu nhiên còn có thể đục nước béo cò.
Nếu nói thật, biểu hiện bên ngoài quá mức cường hãn, quả thật có thể được Đại Hà mỗ mỗ dẫn dắt nhanh hơn, nhưng cũng chỉ có thể chết nhanh hơn, dù sao bên cạnh Đại Hà mỗ mỗ còn có một vị Khuê lão và bốn vị môn nhân.
Từ Lạc thành thật nói:
- Đêm qua sau khi trở về, đệ tử kiểm tra túi, ở bên trong phát hiện một ấn ký hoa văn màu xanh, không dám chậm trễ, cho nên, sáng sớm mau tới đây.
Cái này...
Ngồi xổm một chút?
Bổ đao?
Nhặt túi?
Khuê lão mở trừng hai mắt, trong chốc lát vẫn chưa tỉnh táo trở lại, nhất là Từ Lạc mang khuôn mặt vô hại với cả người lẫn vật, sắc mặt không đổi nói ra những lời này, càng làm cho hắn có một loại cảm giác đặc biệt hỗn loạn.
Không phải!
Bảo tiểu tử ngươi đi vào đoạt ấn lệnh, sao ngươi lại làm trò mèo giết người cướp của?
Hơn nữa... mẹ nó còn ngồi xổm đạt được một cái Thanh Văn ấn lệnh?
Vận may của thằng nhãi này cũng tốt quá rồi sao?
- Ngươi có biết đem cái Thanh Văn ấn lệnh này giao cho ta có ý nghĩa gì không?
Giọng nói của Đại Hà mỗ mỗ truyền đến, Từ Lạc đáp lại:
- Đệ tử không biết, đệ tử chỉ biết lúc trước Khuê lão đã nói, nếu phát hiện Thanh Văn ấn lệnh, cho dù giết sạch tất cả mọi người cũng phải cướp lại, có lẽ... Thanh Văn ấn lệnh nhất định rất quan trọng với mỗ mỗ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận