Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 344 - Phi Thiên tiên tử (2)



Chương 344 - Phi Thiên tiên tử (2)




Từ Lạc cũng không ra tay ngăn cản Nhậm Thiên Hùng, mà cố ý thả hắn rời đi, sau đó còn tế ra Thiên Ma Truy Ảnh Bộ đuổi theo.
- Tiểu tử! Ngươi đúng là không biết sống chết!
Phát hiện Từ Lạc đuổi theo phía sau, Nhậm Thiên Hùng vừa tức vừa giận, mặc lên áo khoác da người, hắn xông loạn lên trong cổ tháp.
- Nhị ca! Tam ca! Tứ ca! Ngũ ca! Cứu ta! Nhanh cứu ta...
Chạy vào một hành lang dài, Nhậm Thiên Hùng khàn giọng gào lên:
- Mở cửa! Mau mở cửa!
Cót két ——
Đầu hành lang có một cánh cửa đá từ từ mở ra.
Mắt thấy Từ Lạc ở phía sau sắp đuổi tới, Nhậm Thiên Hùng ầm một tiếng, trực tiếp đá văng cửa đá.
Vèo ——
Từ Lạc bước ra một bước, mang theo từng bóng quỷ, gần như xông theo vào Nhậm Thiên Hùng.
Vừa vào cũng không sao.
Suốt hai ba năm hấp thu âm hồn trong thế giới tận thế, hắn cũng bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ.
Đây là một đại sảnh hình tròn cực kỳ rộng rãi.
Có bốn cánh cửa đại sảnh, trong đó tụ tập chí ít hơn 200 con quỷ quái.
Mỗi một con quỷ quái đều bám lên trên thi thể, hơn nữa đều ngồi xếp bằng, giống như là ngậm điếu thuốc trong miệng.
- Hơn một trăm bảy mươi con Linh Quỷ!
- Hơn sáu mươi con Âm Quỷ!
Từ Lạc quét mắt nhìn qua, nhịn không được hít một hơi lạnh, trong đôi mắt u ám, tinh quang điên cuồng lóe lên, hắn vô cùng kích động, thân thể run rẩy không ngừng.
Ánh mắt nóng rát, đói khát khó nhịn, nếu như sói hổ đói bụng mười ngày nửa tháng đột nhiên xông vào ổ thỏ, có thể nói sẽ hưng phấn bao nhiêu.
Đương nhiên là vậy.
Hưng phấn thì hưng phấn.
Từ Lạc cũng không vội thu gặt.
Trong sảnh có một cái bàn cao cấp.
Trên ghế bành có bốn con Âm Quỷ đang ngồi.
Hắn tập trung nhìn vào, bất ngờ phát hiện bốn con quỷ này không phải Âm Quỷ bình thường mà là lão quỷ, quỷ sát trên người còn mãnh liệt hơn nhiều so với những Âm Quỷ khác.
- Các ca ca! Mau cứu ta!
Nhậm Thiên Hùng xông lên ghế bành, chỉ vào Từ Lạc, khẩn trương hô:
- Tiểu tử này người không ra người quỷ không ra quỷ, rất tà dị, vô cùng khủng bố. Thủ hạ của ta đều bị tiểu tử này giết chết.
Khi Từ Lạc xông vào, hơn hai trăm quỷ quái đều nhao nhao ngừng hút khói bụi, đứng lên như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào hắn.
Bốn tên lão quỷ trên mặt tràn đầy nghi ngờ, nhất là khi thấy Từ Lạc bốc lên sát hỏa, bốc khói đen, lông trắng tung bay, vẻ mặt hoảng sợ. Bởi vì bọn chúng đều có thể cảm nhận được sát hỏa khói đen ẩn chứa một cỗ khí tức đáng sợ, khí tức bá đạo lại hung tàn đến cực điểm.
Lúc này nghe Nhậm Thiên Hùng nói toàn bộ thủ hạ của hắn đều chết trong tay tiểu tử này, đừng nói những con Âm Quỷ khác, cho dù là bốn lão quỷ cũng bị dọa sợ không nhẹ.
Tu sĩ Thần đạo bình thường không có cách nào xóa bỏ Âm Quỷ, cho dù là tu sĩ Tụ Ý đại viên mãn cũng không được, chỉ có thể đánh tan.
Chỉ có Âm Thần Sơn Quân mới có thể hoàn toàn giết chết những Âm Quỷ như bọn chúng.
Chẳng lẽ tiểu tử này là Âm Thần Sơn Quân?
Không!
Cũng không phải.
Bốn tên lão quỷ không cảm nhận được khí tức của Âm Thần ở trên người Từ Lạc.
- Lão Lục, hắn là ai?
Một vị lão quỷ trầm giọng hỏi.
- Không, không biết!
Nhậm Thiên Hùng bị dọa vỡ lá gan, cho đến bây giờ nhớ tới một màn vừa rồi, hắn vẫn chưa hoàn hồn.
Bốn lão quỷ liếc mắt nhìn nhau, trên mặt tràn đầy vẻ u sầu, trong lòng càng hận Nhâm lão lục hơn.
Ta hiểu rõ!
Không biết là ai.
Ngươi mang hắn đến đây làm gì!
Không biết chúng ta ở đây bảo vệ bảo vật của Quỷ Quân hay sao?
Nếu như bảo vật bị cướp đi, Quỷ Quân trách cứ xuống, ai sẽ gánh trách nhiệm này?
- Nghe đồn tám lão quỷ dưới trướng Thanh Sát Quỷ Quân, mỗi tên đều dũng mãnh thiện chiến, tại sao chỉ có năm tên, ba tên khác thì sao?
Từ Lạc vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào vách tường phía sau đám quỷ.
Trên vách tường treo một bức họa.
Trong bức họa là một nữ tử.
Nữ tử mặc một bộ váy dài màu xanh, trên người quấn một vòng ngực màu đỏ sậm, hai cánh tay quấn quanh thân nàng, lơ lửng ở phía sau.
Cảm giác làm người ta như Phi Thiên tiên tử.
Dung mạo tiên tử thanh mỹ, mi tâm lóe lên một ánh sao lấp lánh, hai chân ngọc, hai tay giao nhau. Ngọc thủ bày ra một thế tay kỳ quái, trong tay còn cầm một thanh kiếm ngọc, không có chuôi kiếm, chỉ có thân kiếm, thân kiếm có bảy đạo phù văn.
Nhìn thấy ngọc kiếm, Từ Lạc rung động không thôi, vừa nhìn đã nhận ra ngọc kiếm mà mình tìm được lúc trước, giống y như đúc thanh ngọc kiếm trong bức họa Phi Thiên tiên tử.
- Lão phu là nhị đệ tử dưới trướng Thanh Sát Quỷ Quân.
Một lão giả âm u nhìn chằm chằm vào Từ Lạc, chắp tay hỏi:
- Dám hỏi tôn tính đại danh của hạ nhân các hạ?
- Bức họa kia...
Từ Lạc nheo mắt lại, nhìn bức họa Phi Thiên tiên tử trên tường:
- Có thể cho ta xem một chút hay không.
Chẳng lẽ hắn muốn cướp bức họa?



Bạn cần đăng nhập để bình luận