Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 548 - Ta đến từ Côn Lôn (2)



Chương 548 - Ta đến từ Côn Lôn (2)




Tiếng nói khẽ chuyển.
Từ Lạc lại nói:
- Nhưng thế giới Thần đạo, ba quỷ vân quất, thần bí ngàn vạn, lá gan các ngươi không nhỏ, dám mạo muội mở thần môn xông vào. Các ngươi có biết các ngươi đang ở thế giới Thần đạo hay không, bất cứ lúc nào các ngươi cũng có thể tan thành tro bụi?
Hơn hai mươi vị tu sĩ Thần đạo đứng ở đó yên lặng nghe. Giống như trẻ con đang nghe giáo viên răn dạy, không ai dám phản bác.
Không những không dám phản bác, trong lòng còn vô cùng tán thành những lời cùng Từ Lạc.
Bởi vì sau khi mở ra Thần môn tiến vào thế giới Thần đạo, bọn họ đã chết hơn mười vị Âm Thần Sơn Quân.
Trong đó có mấy người vì nghiên cứu hoa văn của Cự Môn tinh cung, không biết đã xúc động lực lượng gì mà dẫn đến Âm Thần biến thành tro bụi.
Còn có mấy vị Âm Thần thì bay đi.
Đúng vậy.
Bay đi.
Cho đến hiện tại cũng không rõ tung tích.
Bay đi đâu, không ai biết còn sống hay đã chết.
Bọn họ khát vọng gặp gỡ tiền bối Thần đạo.
Càng thêm khát vọng có được sự chỉ điểm của tiền bối Thần đạo.
Vấn đề là.
Tu sĩ đến từ Côn Lôn Thần Sơn?
Rốt cuộc là thật hay giả, không ai biết được.
- Dám hỏi đạo hữu...
Đường Trung chắp tay, thận trọng hỏi:
- Vừa rồi mới nghe nói... ngài... Đến từ Côn Lôn Thần Sơn?
- Thế nào?
Đường Trung không kịp thời trả lời, như đang châm chước dùng từ, một vị nam tử bên cạnh đưa ra nghi ngờ:
- Chúng ta trước kia chưa từng nghe qua Côn Lôn Thần Sơn!
- Chê cười! Các ngươi chưa từng nghe nói qua!
Từ Lạc cười lạnh, ngạo nghễ đưa mắt nhìn mọi người, quát lên:
- Thiên địa to lớn, các ngươi mới biết mấy phần? Thần đạo, ngươi biết mấy phần?
- Đạo hữu!
Có lẽ nghe ra Từ Lạc nổi giận, Đường Trung vội vàng xin lỗi:
- Chúng ta vốn không phải nghi ngờ thân phận của ngài, mà là sau khi tận thế, âm hồn bay đầy trời, thần quỷ nhảy múa lung tung, thật giả. Chúng ta thật sự không biết, nếu có chỗ nào mạo phạm mong đạo hữu có thể tha thứ!
- Hừ!
Từ Lạc phát hiện bên Dương Nhược Lâm đã giải quyết xong, chuẩn bị mở thần môn. Hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Các ngươi không muốn chết, sau này thành thật thật thật ở thế giới hiện thực, thế giới Thần đạo vốn không phải nơi các ngươi có thể tới!
Nói xong.
Hắn trực tiếp hóa thành sương mù tiến vào Cự Môn tinh cung.
- Đây là...
Nhìn Âm Thần của Từ Lạc biến mất, Đường Trung ngây ra ở đó.
- Người này thật sự là tu sĩ Côn Lôn Thần Sơn?
- Khó mà nói, cũng khó nói, nghe có vẻ không giống lắm, xem ra có chút thật.
- Đúng vậy, Âm Thần của người này tinh thuần hồn hậu, hơn nữa siêu phàm thoát tục, nói không chừng thật sự là tu sĩ đến từ Côn Lôn Thần Sơn.
- Ta cũng cảm thấy rất giống, ngươi nhìn hắn nói chuyện, đó là giọng điệu cuồng ngạo, hơn nữa nghe lời nói, dường như biết rất nhiều về thế giới Thần đạo.
Phần lớn mọi người đều nghị luận việc này, có thể do Âm Thần siêu phàm thoát tục. Cũng có thể do lời nói của hắn quá mức cao thâm khó đoán. Thế cho nên không ít người đều hoài nghi hắn có thể đến từ Côn Lôn Thần Sơn.
Mọi người nhìn về phía Đường Trung.
Đường Trung cũng nói không tốt.
Bốn chữ Côn Lôn Thần Sơn có quá nhiều thần thoại, có thể nói là thánh địa thần thoại cũng không sai.
Sau khi tận thế, rất nhiều di tích Thần đạo đều hiện thế ở các nơi.
Thậm chí...
Nói không chừng bản thân Côn Lôn Sơn chính là di tích Thần đạo.
Ai dám nói không phải?
Đúng lúc này.
Trong Cự Môn tinh cung đột nhiên phóng ra từng đạo thần hồng.
Đường Trung định thần nhìn lại, kinh hô:
- Mái vòm... Bọn họ mở ra cửa mái vòm!
Cái gì!
Phần lớn mọi người kinh ngạc.
Do dự một lúc, lần lượt tiến vào Cự Môn tinh cung.
Rất nhanh đã tới đỉnh mái vòm.
Chỉ thấy từng đạo thần văn lưu chuyển lóe lên, hình thành một cột sáng thần hồng thẳng vào đỉnh mái vòm.
- Lát!
Thấy một màn này.
Hơn hai mươi vị tu sĩ Thần đạo Nhất Tuyến Thiên không ai không trợn mắt há hốc mồm.
Từ khi mở thần môn đến Cự Môn tinh cung, bọn họ vẫn luôn muốn mở mái vòm ra. Thế nhưng thần văn quá huyền diệu, khó truyền đi, chỉ có thể vừa nghiên cứu vừa mò mẫm. Bọn họ đã nghiên cứu nhiều năm như vậy vẫn không thể hoàn thiện thần văn bị hư hao như trước.
Điều bọn họ không nghĩ tới là, hai người này vừa mới tới đây lại hoàn thiện tất cả thần văn bị phá hủy và hoàn thiện như vậy. Hơn nữa bọn họ còn thành công mở thần môn tiến vào đỉnh vòm tinh không.
Chẳng lẽ...
Bọn họ thật sự đến từ Côn Lôn Thần Sơn hay sao?
- Không tốt! Truyền thừa của Cự Môn!
Đường Trung nghĩ đến truyền thừa của Cự Môn lập tức tiến vào cột sáng thần hồng, những người khác cũng nhao nhao tiến vào.
Tinh không.
Ở chính giữa có một bình đài màu trắng sữa.
Bên trên bố trí đầy thần văn kỳ diệu.
Thần văn giống như ánh sao sáng chói lấp lánh.
Phía dưới có một nữ tử đang đứng.
Bên cạnh là một nam tử.
Nữ tử là Dương Nhược Lâm, còn nam tử là Từ Lạc.
Theo thần văn xung quanh không ngừng lưu chuyển, trên bình đài xuất hiện tinh hoàn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận