Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 635 - Lại nhập đại mộng



Chương 635 - Lại nhập đại mộng




- Đáng tiếc năm đó lão hủ vì nhất thời tham niệm bất hạnh gặp nạn. Sau đó lại gặp phải chặn giết, bị trấn áp ở Đại Ma Sơn...
Nhớ tới chuyện cũ năm đó, trên mặt Vân Hà Tử dường như không nhìn ra hối hận gì. Ngược lại có mấy phần thổn thức tự giễu.
- Sở dĩ truyền thụ cho tiểu hữu trong đại mộng.
- Thứ nhất, lão hủ không đành lòng Kinh Thế Mật Lục thất truyền.
- Thứ hai, tiểu hữu thiên tư, ngộ tính siêu phàm, nếu đời này có thể thuận lợi dựng thành căn cơ đại đạo, ngày sau tiền đồ không thể lường được. Kinh Thế Mật Lục trong tay tiểu hữu tất nhiên có thể nổi bật, thậm chí còn bổ sung tàn khuyết của Mật Lục cũng không phải không có khả năng.
- Thứ ba, xem như lão hủ tư tâm đi.
Tư tâm?
Cái gì gọi là tư tâm?
Từ Lạc nghe mà không hiểu, nhưng cũng không mở miệng hỏi, mà lặng lẽ chờ câu sau.
- Lão hủ muốn nhờ tiểu hữu một chuyện.
- Tiền bối nói quá lời, ngài có gì phân phó cứ nói, vãn bối lên núi đao xuống biển lửa không tiếc.
Vân Hà Tử phất tay liền có ánh sáng lóe lên, bàn cờ trước người Từ Lạc lập tức hóa thành một hộp ngọc.
Hộp ngọc cao hơn nửa trượng, ánh vàng óng ánh, hiện ra ánh sáng mờ mờ.
- Đợi khi tiểu hữu rời khỏi Ma quật.
Vân Hà Tử lấy giọng điệu nghiêm túc lại phức tạp nói:
- Ngày sau nếu như ngươi có cơ hội, hy vọng ngươi có thể mang vật này về Kim Hà Tông, lão hủ ở đây xin nhờ.
Nói xong, Vân Hà Tử lại chắp tay hành một lễ với Từ Lạc.
- ...
Từ Lạc âm thầm kinh hãi, cũng không biết nên trả lời thế nào.
Hắn thật sự không nghĩ tới cái gọi là tư tâm lại chỉ bảo mình mang hộp ngọc này về Kim Hà Tông.
Hơn nữa.
Nghe những lời của lão đầu này.
Truyền thụ Kinh Thế Mật Lục cho mình, mục đích chủ yếu là như vậy. Thay đổi câu nói là một loại điều kiện trao đổi.
Thế nhưng mà...
Cần đến mức đó sao?
Trong hộp ngọc này rốt cuộc có bảo bối gì?
Từ Lạc nhìn hộp ngọc hiện lên màu vàng kim trước mặt, đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng:
- Vì sao tiền bối không tự mang về?
- Ha ha...
Vân Hà Tử hơi lắc đầu, cười nhạt nói:
- Lão hủ chỉ còn lại một hóa thân thần hồn này, vả lại... đã sớm như đèn cạn dầu. Tối đa qua mấy ngày sẽ hồn phi phách tán.
- Thần hồn của tiền bối nhìn cũng không giống đèn cạn dầu.
Từ Lạc ít nhiều vẫn có chút nghiên cứu về thần hồn của Vân Hà Tử. Mặc dù hơi suy yếu, nhưng vẫn chưa lưu lạc đến mức hồn bay phách tán.
- Cũng chỉ là nhìn mà thôi. Lão hủ đồng ý với nương nương sẽ ra tay giúp đỡ, thần hồn mới có thể sống được thời gian dài như vậy. Nếu không... đã sớm hóa thành quỷ mị.
Từ Lạc nghe ra.
Vân Hà Tử dường như đã đạt được nhận thức chung với nương nương thần bí.
Hắn giúp đỡ nương nương thần bí ra tay tranh đoạt Huyết Ma Chi Tâm.
Nương nương thần bí sẽ giúp thần hồn của hắn sống sót?
Ngay sau đó.
Từ Lạc lại ý thức được một vấn đề càng nghiêm trọng hơn. Xem xét tình hình hiện tại, bản thân hắn cũng chưa chắc có thể thuận lợi rời khỏi Đại Ma Sơn.
- Tiền bối, cho dù truyền thụ Kinh Thế Mật Lục. Vãn bối mang vật này về Kim Hà Tông, cũng chỉ là lao lực giúp đỡ. Vấn đề là... Hiện tại vãn bối lưu lạc đến đây, cũng bị trấn áp ở Đại Ma Sơn, sợ rằng cũng không thể sống sót rời khỏi Đại Ma Sơn.
- Tiểu hữu lo lắng, nương nương sẽ mang ngươi rời đi.
Còn có loại chuyện tốt này sao?
Không phải!
Rốt cuộc là tình huống gì?
Từ Lạc càng ngày càng mê hoặc.
Ban đầu.
Hắn cho rằng nương nương thần bí và Vân Hà Tử hợp mưu làm cục, lợi dụng bản thân mình đi cướp đoạt Huyết Ma Chi Tâm, sau đó tá ma giết lừa.
Hiện tại thì sao.
Vân Hà Tử dường như hoàn toàn không có ý này. Hắn ta truyền thụ Kinh Thế Mật Lục cho mình, nhờ bản thân giúp hắn mang hộp ngọc đến Kim Hà Tông.
Hơn nữa... Vị nương nương thần bí kia cũng không chuẩn bị tá ma giết lừa, còn định dẫn mình cùng rời đi?
Thiệt hay giả?
Thế nào.
Chẳng lẽ những gì nương nương thần bí nói ở Huyết Ma Trì là sự thật.
Cướp được Huyết Ma Chi Tâm, nàng chỉ cần một đạo Huyết Ma Nguyên Phách bên trong, Huyết Ma Chi Tâm sẽ để lại cho chính mình?
Khả năng này là gì?
Từ Lạc chưa bao giờ tin chuyện tốt có bánh từ trên trời rơi xuống. Trong chuyện này nhất định có âm mưu gì đó.
Trò lừa kiểu mới?
Hay có điều gì đó gian trá?
Vân Hà Tử vẻ mặt chân thành, cũng không giống cáo già, nhìn bốn phía, hỏi:
- Tiền bối, nương nương đâu?
Còn chưa dứt lời.
Trong chớp mắt còn chưa biết xảy ra chuyện gì, lập tức cảm thấy một luồng cảm giác choáng váng chóng mặt, sau một khắc cả động phủ bắt đầu vặn vẹo.
Không!
Không phải động phủ.
Càng giống không gian hơn.
Đúng vậy!
Loại cảm giác này giống như không gian đang vặn vẹo, càng giống một loại cảnh tượng biến hóa hư ảo.
Trong chớp mắt.
Động phủ biến mất.
- Đây là nơi nào?
Từ Lạc vẫn ngồi xếp bằng như cũ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận