Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 57 - Doanh địa Thanh Phong Cương.



Chương 57 - Doanh địa Thanh Phong Cương.




Xem hết lời nhắn, Từ Lạc không nói hai lời, cưỡi xe gắn máy Harley của mình, kéo ga, một đường chạy nhanh như bão táp.
Hai con Âm Linh!!!
Hắn quá cần thứ này!
Ong ong ong ——
Âm thanh của động cơ rít gào truyền đến.
Chỉ thấy một nam tử cưỡi một chiếc xe máy cũ nát, lái vào doanh địa Hồ Lô.
Nam tử mặc một bộ áo đen, khuôn mặt tuấn tú, miệng mũi đều tỏa ra khói đen, đón cuồng phong, một đường chạy tới, bảy luồng khói đen như râu đen dài và hẹp, điên cuồng đung đưa sau đầu.
- Đứng lại! Là ai!
Sau khi hai người sống sót ở tháp canh phát hiện có người tới, lập tức quát lớn.
- Là cao nhân! Là cao nhân Quỷ Kiến Sầu!
- Tiểu Lượng, là cao nhân!
Nghe nói năm chữ cao nhân Quỷ Kiến Sầu, Vương Tiểu Lượng mơ mơ màng màng lăn lông lốc bò dậy, tập trung nhìn vào, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đại hỉ, vội vàng chạy xuống tháp quan sát.
- Từ đại ca!
Từ Lạc đạp phanh, tắt máy, khói đen trong thất khiếu cũng theo đó tiêu tán. Vương Tiểu Lượng nhìn thấy Vương chạy tới, cười nói:
- Huynh đệ, đã lâu không gặp.
- Từ, Từ đại ca! Đúng là ngươi rồi!
Vương Tiểu Lượng không cao, xanh xao vàng vọt, đeo một cái kính cận, trông vô cùng hưng phấn, cả khuôn mặt đều kích động đỏ bừng.
Từ sau lần trước tận mắt nhìn thấy, Từ Lạc thuần thục diệt vô số âm hồn, còn có một đầu Âm Linh đều diệt sạch, Vương Tiểu Lượng sùng bái Từ Lạc đến cực điểm, thậm chí trong suy nghĩ của hắn, Từ Lạc tồn tại giống như thiên thần hạ phàm.
- Ta thấy Ngu Yến Thanh lưu lại lời nói, nói là doanh địa nào bị Âm Linh tập kích, nàng đâu rồi.
- Thanh tỷ còn có Nam ca, mấy ngày nay bọn họ luôn ở ở Thanh Phong Cương, trợ giúp Hồng lão tiên sinh đối phó Âm Linh, hôm qua trở về một chuyến, sáng sớm hôm nay lại đi.
- Khu vực Thanh Phong Cương?
Từ Lạc đối với một số doanh địa gần đó cũng không quen thuộc, cũng không nghe nói đến Thanh Phong Cương:
- Ngươi biết Thanh Phong Cương ở đâu không?
- Biết.
- Đi, lên xe!
Vương Tiểu Lượng gật đầu thật mạnh, ngồi ở lên yên sau xe máy.
...
Doanh địa Thanh Phong Cương là một trong những doanh địa tương đối lớn của mấy thành thị gần, tương đối mà nói, cũng là một doanh địa xem như an toàn, ít nhất, trước kia là như vậy.
Bởi vì cơ số người sống sót tương đối lớn, người tu luyện ra thần lực siêu phàm cũng không ít, ước chừng gần hai mươi lăm vị, số lượng này, có lẽ so ra kém Tí Hộ Sở, nhưng so với doanh địa khác mà nói, đã là tương đối lợi hại, như doanh địa Hồ Lô trại, chỉ có Ngu Yến Thanh cùng Lục Đại Nam tu luyện ra thần lực siêu phàm, những doanh địa khác cũng đều chỉ có rải rác mấy người.
Quan trọng nhất là, Hồng lão tiên sinh ở doanh địa, xem như là một nhóm cao nhân từ sau thế giới tận thế, thần miếu truyền đạo tới nay, tu luyện ra thần lực sớm nhất.
Đạo hạnh tương đối thâm hậu, hiểu biết cũng nhiều, năm đó khi không có bị thương, dẫn đầu đội hộ vệ của doanh địa, thường xuyên đến các doanh địa khác hỗ trợ, cho nên Hồng lão tiên sinh xem như là tiền bối đức cao vọng trọng ở vùng này.
Doanh địa Thanh Phong Cương lần này lọt vào hai con Âm Linh tập kích, tu sĩ siêu phàm ở doanh địa gần đó đều ới hỗ trợ.
- Đội trưởng!
Trông thấy Ngu Yến Thanh một mình đứng ở đằng xa ngẩn người, Lục Đại Nam đi tới:
- Đang suy nghĩ cái gì vậy?
- Không có gì.
Ngu Yến Thanh vẫn mặc một bộ y phục rực rỡ màu sắc, chân đi giày bó, sau lưng đeo một thanh loan nguyệt loan đao, nàng ôm hai tay, đứng ở đỉnh núi, nhìn về phía xa, vết sẹo trên mặt dưới ánh sáng u ám u ám, đặc biệt đáng chú ý.
- Đúng rồi, Quỷ Kiến Sầu cao nhân, còn chưa có tin tức sao?
Ngu Yến Thanh khẽ lắc đầu.
Mấy ngày nay nàng cách hai ba ngày, đều sẽ đi biệt thự kia một chuyến, đáng tiếc, vẫn không thể nhìn thấy Quỷ Kiến Sầu tiên sinh, thật giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
- Khoảng một tháng rồi nhỉ?
Lục Đại Nam gãi đầu, cẩn thận suy đoán nói:
- Thời gian dài như vậy cũng không thấy bóng dáng, ngươi nói, Quỷ Kiến Sầu cao nhân có thể hay không...
- Thực lực của hắn, ngươi cũng không phải chưa từng gặp qua, ta cảm thấy khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn tương đối thấp.
- Nhưng nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, vì sao thời gian dài không gặp người, sẽ không phải... Người ta chê chúng ta là vướng víu, cho nên... Một mình rời đi chứ?
Ngu Yến Thanh đạm mạc nói:
- Hắn cũng không nợ chúng ta cái gì, nếu rời đi... Vậy thì rời đi đi.
- Đội trưởng, ngươi xem lời này, ta không nói người ta nợ chúng ta, ngược lại chúng ta nợ người ta, Quỷ Kiến Sầu, ta chỉ tò mò vị cao nhân này đi đâu thôi.
Ngu Yến Thanh không trả lời.
Nếu như có thể thì...
Nàng cũng muốn biết Quỷ Kiến Sầu hiện tại đang ở phương nào.
Lẽ nào... thật sự đã rời đi sao?
Có lẽ vậy.
Mặc dù rất tiếc hận.
Nhưng nàng cùng Quỷ Kiến Sầu, vô thân vô cố, ngay cả mấy câu cũng chưa từng nói qua, trừ tiếc hận, lại có thể thế nào?



Bạn cần đăng nhập để bình luận