Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 132 - Một lần cứng đối cứng với tu sĩ Khu Vật (2)



Chương 132 - Một lần cứng đối cứng với tu sĩ Khu Vật (2)




Cho dù ngữ khí của Từ Lạc rất thành khẩn, nhưng truyền vào trong tai những người khác lại là chuyện khác.
Đây không chỉ là lĩnh giáo.
Mà là khiêu khích trắng trợn!
Thậm chí có thể nói là nhục nhã!
- Người trẻ tuổi! Ngươi khinh người quá đáng!
Thiết Sơn giận tím mặt, giơ tay chỉ một cái, vèo! Một thanh kiếm gỗ đào chui ra, mười ngón tay kết động, thần quang lóe lên, kiếm gỗ đào nhất thời toả ra thần quang chói mắt, bay về phía Từ Lạc.
Oành!
Kiếm gỗ đào đánh tới.
Pháp quang hộ thể trên người Từ Lạc lập tức bị chấn động dữ dội.
Hắn cũng không xuất thủ, vẫn cảm thụ đối phương tế ra thần lực.
- Ya!
Tiếng quát chói tai của Thiết Sơn truyền đến, kiếm gỗ đào chia ra làm chín, giống như chín con Kiếm Long không ngừng đâm xuyên quanh người Từ Lạc.
- Các hạ! Cẩn thận!
Thiết Sơn giơ hai tay lên, hai tay ngưng tụ hai ngón, vắt ngang ở trên lông mày, ngay sau đó, mi tâm đang diễn hóa ra từng đạo thần quang, mỗi một đạo thần quang, diễn hóa ra một thanh thần kiếm, trong nháy mắt hóa thành mấy chục đạo thần kiếm, giống như mưa to, quét sạch tất cả.
- Thú vị...
Cảm nhận được lực lượng siêu phàm của mưa kiếm, Từ Lạc không dám khinh thường, tâm niệm vừa động, thôi động pháp lực, pháp quang hộ thể trên người trở nên hùng hậu.
Mưa kiếm rơi xuống, hộ thể pháp quang hùng hậu trên người Từ Lạc không ngăn được mà run rẩy.
Hưu hưu hưu——
Chín đạo kiếm quang, dồn dập phóng tới chân trời, hóa linh thành một thanh kiếm gỗ đào, nương theo Thiết Sơn bấm pháp quyết, kiếm gỗ đào lần nữa nở rộ ra thần quang đẹp đẽ, khác biệt chính là, thần quang nở rộ, kiếm gỗ đào theo đó biến lớn, ba mét, chín mét, mười tám mét, trong nháy mắt, hình thành một thanh kiếm gỗ đào thật lớn.
Thần kiếm gỗ đào trực tiếp hạ xuống, cánh tay phải của Từ Lạc giơ lên, năm ngón tay mở ra, lòng bàn tay hướng lên trên, một tay nâng lấy mũi thần kiếm.
Oanh! Oanh!
Hai cỗ lực lượng cường đại va chạm, chấn cho mặt đất run rẩy kịch liệt, tạo ra chấn động, như cuồng phong sóng lớn xé rách mặt đất, quét sạch gió cát đầy trời, lan tràn ra bốn phía.
- Sao ngươi có thể... Ngươi!
Thiết Sơn không còn bình tĩnh như lúc trước, vẻ mặt vô cùng chấn động, hắn không ngờ mình tế ra một chiêu mạnh nhất, lại bị đối phương tay không đỡ được.
- Tiếp tục!
Từ Lạc đột nhiên dùng sức, một chưởng đẩy ra, thần quang chấn động tán loạn, kiếm gỗ đào đột nhiên thu nhỏ lại, khôi phục bộ dáng ban đầu, Thiết Sơn cũng bị chấn động kêu lên một tiếng đau đớn, thần sắc đại biến, ổn định thân hình, hít sâu một hơi, hét lớn:
- Cự Linh Thần Ý, mở cho ta!
Xoạt!
Mi tâm lóe sáng, bắn ra một cột sáng.
Cột sáng lưu chuyển, hóa thành một kim giáp cự nhân cao hơn ba trượng, uy phong lẫm lẫm.
Người khổng lồ mặc kim giáp, trên người có từng đạo cầu vồng, uy thế cường đại như thiên thần hạ phàm.
- Hay lắm!
Nhìn vị kim giáp cự nhân khí thế uy mãnh trước mắt này, vẻ mặt Từ Lạc cũng kinh ngạc không thôi, cảm nhận được thần lực cường đại của kim giáp cự nhân, hắn lập tức kết luận, chỉ dựa vào pháp lực hộ thể tuyệt đối không gánh được, vừa định tế ra trận kỳ, rầm một tiếng, kim giáp cự nhân vặn vẹo mơ hồ, lập tức tán loạn.
Phốc!
Thiết Sơn thất khiếu chảy máu, mặt trắng bệch, cả người nhìn suy yếu không chịu nổi, đứng cũng không vững, lập tức nằm liệt trên mặt đất.
Hiển nhiên, thần lực của hắn căn bản không thể chèo chống được kim giáp cự nhân, cũng có thể là không tu luyện tốt môn thần thuật cường đại này.
Từ Lạc vẫn đứng đó, nhíu mày trầm tư.
Thực lực của cảnh giới Khu Vật mạnh hơn so với tưởng tượng.
Mặc dù Thiết Sơn biểu hiện thực lực rất bình thường, nhưng nghe Ngu Yến Thanh nói Thiết Sơn chỉ mới bước vào cảnh giới Khu Vật một năm trước, hiện tại vẫn đang ở giai đoạn nhập môn, đã như vậy, nếu những tu sĩ Khu Vật tiểu thành, giai đoạn đại thành, chỉ sợ càng cường đại hơn.
Nhất là thần lực vừa diễn hóa thành kim giáp cự nhân, tên kia một quyền đánh xuống tuyệt đối khủng bố.
Xem ra chuyến này ta đến đúng rồi, pháp môn cảnh giới Khu Vật nhất định phải lấy tới tay!
Giờ này khắc này.
Tí Hộ Sở lặng ngắt như tờ, ngoài cửa tụ tập đầy người.
Không chỉ có tu sĩ siêu phàm của vệ đội Thần Thánh, đồng thời còn có người bình thường ở Tí Hộ Sở, khắp nơi đều đông nghịt.
Nhìn qua giáo quan ngồi bệt trên mặt đất, thần lực hư thoát, tất cả mọi người, có một người tính một người, không ai không trợn hai mắt, há hốc mồm, giống như không thể tin được đây là sự thật.
Phải biết rằng, đây chính là giáo quan Thiết Sơn!
Toàn bộ Tí Hộ Sở, ngoại trừ Tần lão và một đám lão gia tử ra, Thiết Sơn hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất Chiến Thần.
Hiện tại.
Chính một vị Chiến Thần như vậy, lại sử dụng hết vốn liếng... không hề lay động được Quỷ Kiến Sầu.
Đúng vậy.
Một chút cũng không có.
Quỷ Kiến Sầu kia từ đầu đến cuối chỉ đứng ở nơi đó, không hề động đậy, dù chỉ một bước cũng không.



Bạn cần đăng nhập để bình luận