Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 199 - Tiểu ca ca, ta có thể sờ mặt của ngươi không? (2)



Chương 199 - Tiểu ca ca, ta có thể sờ mặt của ngươi không? (2)




Nghe thấy đánh giá của Nhiễm Thu Chi như vậy, Từ Lạc và Ngu Yến Thanh đều bật cười.
Trong suốt thì sao?
Yên tĩnh thì sao?
Thiếu niên nhiệt huyết?
Đúng.
Ngu Yến Thanh thừa nhận, Từ Lạc quả thật trong suốt như người vô hình.
Hơn nữa, làn da rất đẹp giống như mỹ ngọc, ngay cả nàng cũng hâm mộ.
Nhưng nếu nói đến yên tĩnh...
Ngu Yến Thanh tận mắt nhìn thấy, Từ Lạc đạp chết hai tên đội viên vệ đội thần thánh ngay tại chỗ.
Cũng từng một cái tát đánh người ta huyết nhục bay tứ tung.
Còn tận mắt nhìn thấy, trong lỗ tai mũi miệng Từ Lạc bốc lên khói đen như lửa, giống như quỷ thần, cầm lá cờ xương trắng tiêu diệt vô số âm hồn.
Còn yên tĩnh?
Còn thiếu niên nhiệt huyết?
Thật xin lỗi!
Ngu Yến Thanh cảm thấy những từ này hoàn toàn không liên quan tới Từ Lạc, cho dù chỉ một chút xíu cũng không dính.
- Yến Thanh, thành thật khai báo, ngươi lừa tên tiểu nam tử này từ đâu?
- Hắn... Không phải bạn trai của ta.
- Thật hay giả vậy? Sao ta không tin, ta nghe Lục Đại Nam nói mấy tháng nay, cách một đoạn thời gian ngươi sẽ biến mất vài ngày, nói xem, có phải ngươi đã lén đi hẹn hò với vị tiểu ca này hay không!
- Ta hẹn hò cái đầu ngươi!
- Hắn thật sự không phải bạn trai của ngươi?
- Không phải.
- Nếu không phải, vậy ta hạ thủ nhé?
- Hạ thủ đi.
- Hừ hừ!
Nhiễm Thu Chi mặc quần áo chuyên dụng chính là một chiếc áo bào trắng thánh khiết, trên áo bào trắng cũng có một ít đồ trang sức thần kỳ huyền diệu, nàng mang bông tai, dung mạo xinh đẹp, đi tới, đưa tay chào hỏi:
- Chào, tiểu ca ca, ta tên Nhiễm Thu Chi, là khuê mật của Yến Thanh.
- Từ Lạc.
Từ Lạc bắt tay báo đáp lại bằng nụ cười.
- Tiểu ca ca... Ngươi... Thật trắng nha...
Nhiễm Thu Chi cảm thấy khó tin nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú trắng nõn của Từ Lạc, nàng nắm chặt một tay Từ Lạc, không kìm được sờ sờ:
- Thật trơn, ngươi bảo dưỡng như thế nào? Sao da lại tốt như vậy? Thật là trơn quá...
Thật ra Từ Lạc đã thu liễm tất cả khí tức siêu phàm thoát tục của mình, cũng cố ý mặc quần áo kín, chỉ lộ ra khuôn mặt và hai tay, không nghĩ tới vẫn không thể thoát khỏi đôi mắt chính xác của tiểu tỷ tỷ.
- Tiểu ca ca, ta có thể sờ sờ mặt ngươi không?
- ??????
Ngu Yến Thanh đi tới, tức giận nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó?
- Không có, ta chỉ là... da của tiểu ca ca thật sự rất trơn, không tin ngươi tới đây sờ thử xem, thật sự rất trơn...
...
...
Tí Hộ Sở.
Hai bên đường đi thông chính môn, vệ đội thần thánh lần lượt đặt bút thẳng tắp.
Ngày thường bọn họ đều uy phong lẫm liệt, trước những người sống sót, bọn họ là vệ đội cao cao tại thượng, cho dù trong mắt phàm nhân ở Tí Hộ Sở, bọn họ cũng là người siêu phàm bước vào Thần đạo.
Nhưng mà.
Mấy ngày gần đây.
Bọn họ không có bao nhiêu uy phong của, đều cực kỳ cung kính, thành thật đứng ở hai bên, cung nghênh các tu sĩ lục tục chạy tới từ các nơi.
Ở giữa đường, tu sĩ Thần miếu tiến vào tiến ra, kết bạn ba năm người, có nói có cười.
Cũng đều là một thân áo trắng.
Đội hộ vệ thần thánh là quần áo màu bạc, tu sĩ Thần miếu mặc một bộ áo bào trắng thánh thuần khiết, lúc đi vào Tí Hộ Sở, bọn họ đều không thèm liếc mắt nhìn những vệ đội thần thánh này lấy một cái.
Ngược lại đội hộ vệ nhìn tu sĩ Thần miếu tiến vào tiến ra. Trong lòng bọn họ hâm mộ ghen tị lộ rõ trên mặt, đáng tiếc, bọn họ thiên phú tu luyện thấp, tu hành Thần đạo nhiều năm, có người còn dừng lại ở cảnh giới nhập định quan tưởng, chủ lực năm đó phần lớn đều là Ngưng Thần nhập môn hoặc tiểu thành.
Tu sĩ Thần miếu thấp nhất cũng là Ngưng Thần đại thành, trong đó không thiếu thiên tài Ngưng Thần thông suốt, thậm chí viên mãn.
- Vị đại mỹ nữ kia hình như trước kia cũng đi ra từ vệ đội thần thánh chúng ta?
- Đúng vậy, là Nhiễm Thu Chi, ta và nàng là đội hội vệ cùng năm, ở bên cạnh nàng là Trương Hà Đạo.
- Không tốt! Là Quỷ Kiến Sầu!
- Thật sự là Quỷ Kiến Sầu! Mọi người đều biết!
- Các ngươi nói Quỷ Kiến Sầu ở đâu?
- Chính là người mặc hắc bào, khuôn mặt trắng trẻo kia.
- Mặt trắng? Ngươi chán sống rồi hả? Nhanh im miệng!
Nghe thấy Quỷ Kiến Sầu, đội hộ vệ vốn đang nhỏ giọng bàn tán lập tức yên tĩnh lại, bọn họ đều nhớ rõ, lần trước khi Quỷ Kiến Sầu tới Tí Hộ Sở, đã một bàn tay người đứng canh huyết nhục mơ hồ, bây giờ ai gặp Quỷ Kiến Sầu cũng khiếp sợ, không dám tin người trẻ tuổi kia lại là Quỷ Kiến Sầu tiếng tăm lừng lẫy.
Tí Hộ Sở.
Bên trong một vườn hoa cổ kính.
Tần lão cầm cây bút lông trong tay, đang luyện chữ, lúc này, giáo quan Thiết Sơn mang theo Từ Lạc tiến vào.
Thấy Từ Lạc, Tần lão vội vàng buông bút lông ra, đi ra nghênh đón, thân thiết nắm lấy tay Từ Lạc:
- Tiểu Lạc, tìm ngươi một chuyến thật không dễ dàng, trông sao ngóng trăng, mong ngươi tới đây.
- Mấy ngày trước có chút bận rộn, còn mong Tần lão thứ lỗi.
- Ai, nói gì vậy, ngươi có thể tới, lão đầu tử ta rất vui rồi, nhanh đi vào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận