Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 127 - Một tòa tiên mộ không nhìn thấy



Chương 127 - Một tòa tiên mộ không nhìn thấy




Từ Lạc càng nghe càng thấy quái dị, càng nghe chân mày nhíu sâu hơn:
- Trực tiếp biến thành một người khác?
- Không phải thay đổi, cảm giác mà hắn mang đến cho ta chính là bị người ta nhập vào, khí chất cả người không giống nhau, hơn nữa thần côn điên này cũng không có thần hồn tu luyện, trên người cũng không có thần lực siêu phàm, nhưng mà sau khi bị nhập vào người, cả người đều nở rộ ra thần quang chói mắt.
Từ Lạc truy hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó ta cũng không biết, chúng ta trực tiếp hôn mê, chờ tỉnh lại lần nữa, hồn triều đã không còn, ta hỏi thần côn, hắn nói là quỷ thần tiêu diệt hồn triều, tiêu diệt như thế nào, chính hắn cũng không rõ ràng.
Thiệt hay giả vậy?
Thật sự tà dị như vậy sao?
Trong doanh địa.
Thần côn điên khùng tóc tai bù xù mang theo một cây gậy gỗ đào bọc kín trong mảnh giấy trắng vừa nhảy vừa gõ, đóa hoa trên đầu cực kỳ bắt mắt.
Điều này làm cho Từ Lạc phi thường tò mò, bởi vì dưới một vòng minh nhật tẩm bổ, âm khí của toàn bộ thế giới phi thường trọng yếu, tất cả thực vật đều ảm đạm, không phải đen, chính là xanh lục, hoặc là xanh nhạt, hắn còn chưa từng thấy qua hoa tươi màu lam.
Từ Lạc đi qua, còn chưa mở miệng, ngược lại thần côn điên cuồng đã chạy tới, nhếch miệng cười ngây ngô:
- Hắc hắc, tiểu ca nhi, có gì ăn không?
- Có!
Từ Lạc nói với Ngu Yến Thanh:
- Có phòng ở yên tĩnh không?
Dưới sự dẫn dắt của Ngu Yến Thanh, Từ Lạc và thần côn điên đi vào một tòa lầu nhỏ hai tầng.
Sau khi vào cửa, Từ Lạc khoát tay, lòng bàn tay xuất hiện một con gà quay.
Trông thấy gà quay, thần côn điên hai mắt tỏa ra ánh sáng xanh lục, há miệng, nước miếng chảy ròng ròng, ngay cả Ngu Yến Thanh bên cạnh, khi nhìn thấy gà quay, cũng khiếp sợ không thôi.
- Muốn ăn không?
- Hắc hắc! Muốn.
Trực tiếp lấy hai cái đùi gà xuống, đưa cho Ngu Yến Thanh bên cạnh, lại đưa con gà nướng khác cho thần côn điên.
- Cầm đi, đứng ngây ra đó làm gì?
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ngu Yến Thanh, Từ Lạc chỉ cười cười, không nói thêm gì, đưa hai cái đùi gà vào trong tay nàng.
Nhìn đùi gà trong tay, trong lòng Ngu Yến Thanh trăm mối cảm xúc ngổn ngang, kìm lòng không được nuốt một ngụm nước bọt, thế giới tận thế, thịt gà vịt cá căn bản không nuôi sống nổi, ít nhất, doanh địa bọn họ bên này nuôi không nổi, cho tới nay, đều là rau cỏ nát, thỉnh thoảng ăn chút ít trái cây cho đỡ đói, nhiều năm như vậy, nàng đã thật lâu không có ăn qua thịt, sớm đã quên thịt là mùi vị gì.
Đối diện.
Thần côn điên cuồng ăn như hổ đói, giống như mãnh hổ, thuần thục, đem một con gà nướng gặm sạch sẽ, ngay cả khung xương cũng không có lưu lại, trực tiếp nhai nhai rôm rốp hai cái nuốt vào trong bụng.
- Còn muốn ăn không?
- Hắc hắc! Muốn!
Từ Lạc lại móc ra một con gà quay, thần côn điên giơ tay cướp lấy, Từ Lạc nắm lấy cổ tay hắn, cười nói:
- Muốn ăn, trả lời ta mấy vấn đề.
- Hỏi! Hỏi! Tiểu ca nhi, hắc hắc! Ngươi tranh thủ thời gian hỏi đi!
- Nghe nói ngươi có thể thỉnh thần nhập thân?
Đôi mắt điên cuồng của thần côn trừng trừng nhìn chằm chằm vào con gà quay trong tay Từ Lạc, nước miếng chảy ròng ròng, gật đầu liên tục:
- Trước kia có thể, nhưng giờ không thể, hắc hắc hắc!
- Vì sao?
- Quỷ thần đều trở về rồi.
- Trở về? Về đâu?
- Âm sơn, hắc hắc! Tòa Âm sơn thật lớn!
- Âm sơn ở đâu?
- Bọn họ... Bọn họ đều là... đều là quỷ thần, hắc hắc...
Tên thần côn điên quẹt nước miếng nơi khóe miệng, híp đôi mắt vẩn đục, nhếch miệng cười ngây ngô nói:
- Ngươi nói trở về Âm sơn nào? Hắc hắc hắc hắc —— chỉ có một tòa Âm sơn, hắc hắc hắc ——
- Hắc hắc! Tiểu ca nhi, ta... ta ăn được không? Khà khà, ta đói lắm... Lâu lắm rồi chưa được ăn gà quay ngon như vậy, so với... So với thịt nát trong vũng bùn thì ngon hơn... Hì hì!
Từ Lạc túm một cái đùi gà ném tới, thần côn điên há to miệng, ngay cả cắn cũng không cắn, hút một cái, sau đó... liền lôi ra một cái xương, lại hút xương, lúc này mới bỏ vào miệng nhai nuốt.
- Hắc hắc!
Một cái đùi gà, một giây đồng hồ, cứ như vậy không còn.
Sau khi ăn xong, thần côn điên há hốc miệng, chảy nước miếng, lại nhìn chằm chằm con gà quay trong tay Từ Lạc:
- Tiểu ca nhi, ngươi nhanh hỏi đi, hỏi xong thì nhanh đưa cho ta...
- Ngươi có biết Âm sơn ở nơi nào không?
- Biết!
Trong lòng Từ Lạc chấn động, vội vàng hỏi:
- Ở đâu?
- Ở đó!
- Ở đâu?
- Chỗ kia!
Thần côn điên chỉ ra bên ngoài, Từ Lạc thuận thế nhìn quanh, cái gì cũng không thấy.
- Ha ha, tiểu ca nhi, tòa Âm sơn kia ở trên trời, hắc hắc...
Từ Lạc nhìn kỹ một chút, toàn bộ bầu trời ngoại trừ một vầng mặt trời, cũng không có gì khác, không quan tâm Âm sơn gì, ngay cả một đám mây cũng không có.
- Ta nói lão đầu nhi này.
Từ Lạc híp mắt lại, ngôn ngữ bất thiện cười lạnh nói:
- Ngươi đùa ta sao?
- Hắc hắc, không có! Thật sự... Trên trời thật sự có một ngọn núi, hắc hắc hắc…



Bạn cần đăng nhập để bình luận