Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 356 - Tinh cung



Chương 356 - Tinh cung




Ngoại trừ Nhậm Thiên Hùng chạy nhanh, chạy thoát ra, những thứ khác có một tính một, toàn bộ đều bị phong ấn vào trong Sát Hỏa Hồn Đỉnh.
Quỷ Nhiêm Đại Mãng cũng bị Từ Lạc nuốt vào trong bụng.
Không biết có phải vì lần đầu tiên nuốt quỷ quái hay không, sau khi nuốt xong Từ Lạc liếm môi, chép miệng, cảm giác hương vị có chút lạ, chua một chút, hơi cay, nên thêm một chút gia vị.
Hắn cũng không luyện hóa Quỷ Nhiêm Đại Mãng.
Mà lựa chọn nuốt sống.
Dự định dùng Đãng Ma Huyết Kinh nuôi dưỡng, bắt chước Huyết Hà Ma Quân, xem có thể nuôi ra một con Quỷ Long hay không, không nuôi ra Quỷ Long, nuôi một con Quỷ Giao cũng được.
Trong lúc vung tay, còn có hai mươi bốn trận kỳ bị cất đi, nhìn Tần Diệu Đông nhìn chằm chằm mình, Từ Lạc trêu ghẹo nói:
- Sao thế, chưa thấy ai ăn thịt quỷ à?
- Tiểu, tiểu Lạc, ngươi...
Tần Diệu Đông lắp bắp hỏi:
- Ngươi thật sự ăn con đại mãng kia sao?
- Sao vậy, ngươi cũng muốn ăn thử sao?
Có lẽ là không nghĩ tới Từ Lạc lại nói ra một câu như vậy. Tần Diệu Đông sửng sốt, lắc đầu như trống bỏi.
Nhìn Từ Lạc ngồi xuống, bắt đầu hấp thụ khói bụi. Tần Diệu Đông há hốc miệng muốn nói gì, muốn nói lại thôi.
Trong lòng hắn có rất nhiều nghi hoặc và tò mò, muốn hỏi nhưng lại không dám mở miệng.
Hắn rất sợ hãi.
Chính xác là khi đối mặt với Từ Lạc hiện tại, Tần Diệu Đông cảm thấy trong lòng thổn thức. Hắn nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp khi Từ Lạc sinh ra nuốt sống đại mãng. Tần Diệu Đông không nhịn được run lên một cái, cẩn thận đến gần Phùng Thu Thủy, hắn cảm thấy nên tránh xa Từ Lạc thì hơn.
Ông...
Đột nhiên.
Mái vòm thay đổi, bảy ngôi sao nối liền với nhau, hoa văn thần thánh phía dưới tỏa ra ánh sáng lung linh, ngay sau đó mưa sao lấp lánh rơi xuống, hình thành một cột sáng.
- Đây là thông đạo đi thông lên mái vòm! Tiểu Lạc! Nhanh!
Lúc Từ Lạc bước vào cột sáng lập tức có loại cảm giác mất trọng lượng mãnh liệt, loại cảm giác này giống như một chân đạp vào khoảng không, lâm vào vực sâu vạn trượng, cảm thấy trời đất quay cuồng, còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, ngay sau đó xuất hiện ở một nơi kỳ quái.
Trên không có trời xanh, dưới không có mặt đất.
Những nơi mắt nhìn thấy đều là tinh vân phân bố dày đặc.
Có lẽ là một đám mây.
Từ Lạc cũng không rõ lắm, mây mù màu sắc từ từ vặn vẹo, biến đổi, đan lại, cho người ta một loại cảm giác rất không chân thật, như mộng như ảo.
Càng làm cho hắn khiếp sợ chính là, mây mù xuyên qua không gian, mơ hồ có thể thấy được hư không bên ngoài sụp đổ như cát lún, cũng như lôi kiếp theo gió phiêu tán.
Rốt cuộc đây là nơi nào?
Không biết.
Bây giờ Từ Lạc cũng không có tâm tư đi lo lắng vấn đề này, mà nhìn chằm chằm vào một ngọc đài trước mặt.
Ngọc đài giống như ngọn núi, cao lớn, đâm thẳng vào mây, giống như vươn tay là có thể hái được ngôi sao.
Phía dưới có hai nhóm người.
Một nhóm bốn người ở bên trái, một nhóm có bốn người ở bên phải, mi tâm của đám người tỏa ra hào quang, hào quang gống như một tầng màn nước bao phủ thân thể của bọn họ, màn nước lưu chuyển, như mây mù, như khoác một tầng hào quang thần hồng, thật lộng lẫy.
- Âm Thần Sơn Quân!
Cho dù trước đó Từ Lạc chưa từng gặp qua cái gọi là Âm Thần Sơn Quân.
Nhưng lúc này, nhìn tám người khoác áo choàng thần hồng, lập tức đoán ra bọn họ tất nhiên là Âm Thần Sơn Quân của Vân Châu, và Thương Châu.
Cách rất xa có thể cảm nhận được khí thế thần uy hùng hồn trên thân tám người này, khiến cho hắn cảm thấy khó tin chính là khi thần hồng lưu chuyển trên người tám người này thay đổi, thần ý không ngừng diễn hóa.
- Đây chính là Âm Thần Sơn Quân sao?
Từ Lạc kinh hãi không thôi.
Cảnh giới Tụ Ý, chỉ có thể ngưng tụ thần ý.
Mà sau khi tu luyện ra Âm Thần, thần ý tùy tâm mà động, một ánh mắt, một ý niệm đều ẩn chứa thần ý cường đại.
Không chỉ như thế.
Từ Lạc cảm nhận thần ý trên người tám vị Sơn Quân, dường như có thêm một loại sức mạnh nào đó.
Về phần là sức mạnh thế nào.
Hắn nói không rõ, cảm giác thần ý do cảnh giới Tụ Ý diễn hóa ra có chút hư ảo, cứng ngắc, không phải tự nhiên.
Trái lại tám vị Sơn Quân đã diễn hóa ra thần ý, hồn nhiên thiên thành, trôi nổi tự nhiên không gì sánh được, thần thông ý hợp cực kỳ hoàn mỹ.
Nhưng mà.
Nhìn tám vị Âm Thần Sơn Quân đều tương đối chật vật, một đám người bẩn thỉu, có người khóe miệng còn chảy máu, càng có người bị chặt đứt một cánh tay, giống như đã từng trải qua một cuộc chém giết kịch liệt.
Lúc Từ Lạc và Tần Diệu Đông tiến vào, tám vị Âm Thần Sơn Quân đồng loạt nhìn sang, Từ Lạc cảm nhận được một ánh mắt bén nhọn.
Ngẩng đầu nhìn lên.
Một vị nam tử ngồi xếp bằng trên Trích Tinh Đài.
Trên người nam tử có quỷ hỏa màu xanh đang thiêu đốt, bốc lên lên quỷ sát khói xanh.
Mi tâm thần tuyền, vừa mở ra, nuốt mây nhả khói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận