Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 781 - Chiến trường Thượng Cổ, cấm địa hoang nguyên! (2)



Chương 781 - Chiến trường Thượng Cổ, cấm địa hoang nguyên! (2)




Chương 781: Chiến trường Thượng Cổ, cấm địa hoang nguyên! (2)
- Thiên kiêu tuấn kiệt của các đại tông môn thế gia đều là vua, nhìn nhau ngứa mắt, không ai phục ai. Bình thường ít gặp, nhưng mỗi lần Lâm Lang Động Thiên mở ra, thiên kiêu tuấn kiệt ba đại vực Vân La, U Ly, Mãng Khâu sẽ tề tụ, thiên kiêu gặp mặt, dĩ nhiên là muốn phân cao thấp. Huống chi Tiên Ma không đội trời chung từ xưa, Kim Hà Tông và Xích Luyện Tông, mỗi tông đứng đầu một bên, thiên kiêu Tiên Ma, chỉ cần chạm mặt, sẽ có đánh nhau.
Lão hầu tử tháo hồ lô rượu bên hông xuống, ngửa đầu tu một hớp lớn, chẹp miệng hai lần, hắng giọng, vân vê mấy sợi râu lơ thơ ở cằm, nói tiếp:
- Lão phu không biết thế hệ này như nào, nhưng khi Lâm Lang Động Thiên mở ra vào sáu mươi năm trước, thiên kiêu như mây.
Nhắc tới lần đó, lão hầu tử miệng lưỡi lưu loát, nói liến thoắng:
- Nhớ năm đó, thiên kiêu thời bọn ta nhiều lắm, Vô Song công tử, Quán Nhật công tử, Vô Hà tiên tử, còn cả Tiểu Y Tiên, Tiểu Kiếm Tiên… Ngươi không biết lúc ấy náo nhiệt thế nào đâu, những thiên kiêu kia đánh nhau kịch liệt, bây giờ Tiên Đạo hưng thịnh, Ma Đạo khí suy, nhân tài Xích Luyện Thông lụi tàn, vẫn luôn bị thiên kiêu Kim Hà Tông đè ra, đánh không ngóc đầu lên được.
Lão hầu tử hưng phấn nói:
- Nhưng khi Lâm Lang Động Thiên mở ra vào sáu mươi năm trước, Xích Luyện Tông có hai vị thiên kiêu cái thế hoành không xuất thế!
Thiên kiêu cái thế? Hoành không xuất thế? Từ Lạc nhớ, lúc ở Xích Luyện Tông kia, chưa từng nghe qua cái này.
- Một người thần bí quỷ dị, xinh đẹp tà khí, tâm ngoan thủ lạt, được xưng là Hoa Yêu tiên tử Khương Sơ Tầm. Người kia là tình nhân trong mộng của lão phu, Bạch Cốt tiên tử, phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp kinh hồng, quyến rũ động lòng người, khuynh thiên hạ.
Nghe vậy, Từ Lạc không khỏi khẽ giật mình, kinh ngạc, hắn không ngờ hai vị thiên kiêu cái thế trong lời lão hầu tử là Khương Sơ Tầm và Bạch Cốt phu nhân.
- Cho tới giờ, lão phu còn nhớ rõ, khi Lâm Lang Động Thiên chưa mở, Tiên Đạo có hơn nghìn vị thiên kiêu tuấn kiệt, bên Ma Đạo không chống lại được, bị đánh chết một trăm tám mươi người.
- Sau khi Lâm Lang Động Thiên mở, Hoa Yêu tiên tử và Bạch Cốt tiên tử cùng nhau xuất thủ, đại khai sát giới ở trong đó. Hoa Yêu tiên tử lật tay thành mây, trở tay thành mưa, đến chỗ nào, huyết nhục văng tung toé, tứ chi đứt đoạn, rơi xuống đất chỗ ấy, ít nhất hơn ba trăm thiên kiêu bên Tiên Đạo bị nàng hoá thành từng đoá hoa máu!
- Bạch Cốt tiên tử lại càng tuyệt vời, một mình quét ngang nghìn quân, một chiêu thức, gió lạnh quất tới, một đám thiên kiêu bị đóng băng, tuyết lớn rơi, băng vỡ nát, xương trắng như tuyết rơi đầy đất, cảnh tượng ấy… Cực kỳ hoành tráng, giờ nhớ lại, lão phu vẫn còn kích động đây này.
Từ Lạc đứng bên nhíu mày, Khương Sơ tầm rất đáng sợ, Bạch Cốt phu nhân khủng bố, hắn đã nghe qua khi ở Xích Luyện Tông, nhưng không ngờ, sáu mươi năm trước, hai lão bà này lại hung tàn đến vậy, biến người thành hoa máu, đông lạnh thành xương trắng.
Chẳng trách hai lão bà này lại chơi với nhau, đúng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, kẻ nào cũng là người hiểm ác mà!
- Nghe người ta nói, khi đó, đánh nhau ở Lâm Lang Sơn còn kịch liệt hơn. Bạch Cốt tiên tử, Hoa Yêu tiên tử, Vô Song công tử, Quán Nhật công tử giết đỏ mắt, ngay cả thiên kiêu đích truyền của Lưu Vân Kiếm Phái cũng chết ở đó, thiên kiêu của Vân Tiên Tông còn mỗi cái đầu lăn xuống, Vô Hà tiên tử bị đánh đến không đủ mảnh áo che thân, Vô Song công tử bị quất sưng mặt, đại sư huynh của Kim Hà Tông bị giật đứt một cánh tay, ngay cả Tiểu Y Tiên trước giờ không tham dự tranh đấu gì, cũng bị đánh chảy máu mũi miệng.
Từ Lạc nghe mà líu lưỡi, nhưng vẫn thấy khó hiểu:
- Không đúng! Ta vẫn không hiểu, vất vả leo lên Lâm Lang Sơn, sao bọn họ không cố gắng trúc căn cơ đại đạo, mà còn đánh nhau? Có gì để đánh?
- Lão đệ à!
Lão từ vỗ bả vai Từ Lạc, vẻ mặt cạn lời, lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Lúc ở Phỉ Thuý Sơn, lão phu chẳng phát hiện ra tiểu tử ngươi là một người không có văn hoá, kiến thức cũng ít, lịch duyệt lại càng không! Ngươi cho rằng, mọi người chọn đại một chỗ trên Lâm Lang Sơn là có thể yên ổn trúc căn cơ đại đạo à?
- Chẳng lẽ… Không phải?
- Đương nhiên rồi! Ngươi nghĩ Lâm Lang Sơn lớn lắm hả? Không, nó rất nhỏ, chút Tiên Linh Chi Khí trên đỉnh núi đủ cho mấy người? Ngươi hít ta nhịn, ta hít ngươi nhịn? Làm sao khi không đủ? Không giết thì sao yên ổn Trúc Cơ, không đánh chết thì cũng phải đạp ít người xuống.
- Nghe hơi đáng sợ!
Từ Lạc cau mày, xoa cằm, ngẫm nghĩ. Lúc đầu, đúng là hắn nghĩ chỉ cần leo lên Lâm Lang Sơn, tìm một chỗ nào đó, lặng lẽ yên ổn Trúc Cơ. Không ngờ lại có chuyện như vậy, dù leo lên rồi, còn phải đánh nhau với người khác, đoạt Tiên Linh Chi Khí, ta không đánh ngươi thì ngươi đánh ta.
Chuyện này phiền toái quá!
Căn cơ đại đạo rất quan trọng, không chỉ liên quan đến sinh tử, mà còn liên quan đến tiền đồ đại đạo, nếu không cố gắng tập trung, có thể thuận lợi dựng thành căn cơ đại đạo à?



Bạn cần đăng nhập để bình luận