Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 292 - Cho mặt mũi mà không cần (2)



Chương 292 - Cho mặt mũi mà không cần (2)




Cho đến khi Đoàn Mặc Tuyết kết bạn với Lý Tam Tiếu, chênh lệch giữa hai người càng lúc càng lớn. Cho đến hôm nay Đoàn Mặc Tuyết thậm chí còn lười nhìn hắn.
- Hừ! Chẳng qua là ỷ vào vài phần tư sắc mua niềm vui của Lý Tam Tiếu mà thôi. Nếu như không có Lý Tam Tiếu, ngươi còn giống ta! Có gì ghê gớm chứ.
Nhìn chằm chằm Đoàn Mặc Tuyết, trong lòng Khương Phi cười lạnh không thôi, ngửa đầu uống hết rượu trong chén. Khi nhìn thấy Từ Lạc, trong lòng càng ghen ghét không thôi.
Đoàn Mặc Tuyết tu vi cao hơn mình, cũng thôi đi.
Không ngờ lúc trước chỉ có một tiểu tạp dịch Dưỡng Khí tầng ba, hiện tại lại biến thân thành đệ tử nội môn khiến hắn phải ngước nhìn.
- Hừ! Chỉ là một tên mặt trắng ăn mềm cơm! Có tư cách gì thành đệ tử nội môn!
Khương Phi rất hâm mộ, cũng vô cùng ghen tị, trong lòng lại tràn ngập hận ý!
Cho dù hiện tại hắn đã đi theo Tứ tiểu thư Kim Hà Phong.
Cũng muốn ăn cơm mềm của Tứ tiểu thư.
Chẳng qua.
Ăn cơm mềm cũng không phải ai muốn ăn là có thể ăn.
Tứ tiểu thư điêu ngoa bốc đồng, ngang ngược càn rỡ, Khương Phi sử dụng toàn thân để liếm. Sau gần một năm liếm không có chỗ tốt thì không nói, còn liếm giống như chó săn. Bị Tứ tiểu thư gào thét liếm đến bây giờ, liếm đến mức cả người đều là vết thương hèn mọn.
...
...
- Từ Lạc, nghe nói hiện tại ngươi đã là đệ tử trong nội môn.
Đoàn Mặc Tuyết đột nhiên đi tới, mỉm cười đầy thành ý, nói:
- Chúc mừng ngươi!
Từ Lạc cau mày, có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn gật đầu, nói một tiếng cùng vui.
- Chuyện lần trước là do ta làm không tốt, có thiếu sót. Hi vọng ngươi đừng để ý, sau này chúng ta vẫn là bằng hữu, được chứ?
Chuyện lần trước?
Từ Lạc có chút khó hiểu, hỏi:
- Chuyện gì?
- Một năm trước, Lý Đại Quang nói cho ta biết, ngươi còn sống. Ta lo lắng an nguy của ngươi, không muốn ngươi mạo hiểm ở Lão Hòe Lĩnh, còn tặng cho ngươi mười viên Hồn Đan, bảo ngươi về nhà!
Đoàn Mặc Tuyết mím môi, áy náy nói:
- Sau đó, ta mới biết được lúc ấy ngươi đã tu thành Hóa Khí tầng bảy, căn bản chướng mắt, cũng không cần ta tặng Hồn Đan cho ngươi. Vì vậy, ngươi không chỉ trả lại Hồn Đan cho ta, còn nói... giữa chúng ta không nợ nần lẫn nhau, tương lai ai đi đường nấy, chẳng lẽ ngươi đã quên sao?
Nghe nàng nói như vậy, tất cả mọi người trong phòng đều nghị luận nhao nhao.
- Từ Lạc phiêu rồi, sau khi ăn cơm mềm của Đại Hà mỗ mỗ, vậy mà khinh thường Đoàn Mặc Tuyết người ta.
- Không nghĩ tới Từ Lạc lại là người vong ân bội nghĩa, bọn họ hình như còn là đồng hương? Đoàn Mặc Tuyết có lòng tốt giúp hắn, Từ Lạc không chỉ không nhận tình cảm, ngược lại còn khinh thường Đoàn Mặc Tuyết người ta.
- Ai! Không có cách nào, bây giờ Từ Lạc người ta ăn cơm mềm của Đại Hà mỗ mỗ, thân phận nay đã khác xưa.
- Không phải chỉ là mặt trắng ăn cơm mềm thôi sao, có gì chứ, ở Lão Hòe Lĩnh, tiểu bạch kiểm có mấy người có kết cục tốt? Chờ Đại Hà mỗ mỗ chơi chán, chết cũng không biết chết như thế nào.
- Đúng vậy, ăn mềm cơm cũng không có một kết cục tốt, đừng nhìn hắn bây giờ xuân phong đắc ý, không quá hai năm, hắn sẽ khóc ròng.
- Cơm mềm chính là cơm mềm. Lúc ấy nếu Từ Lạc không có Đại Hà mỗ mỗ bảo vệ, đừng nói thành đệ tử nội môn, ngay cả đệ tử ngoại môn cũng không thể cướp được. Ngược lại Đoàn Mặc Tuyết, hai năm sau nếu là tu sĩ Pháp Thân, bước vào nội môn là bình thường.
Mọi người nhỏ giọng nghị luận.
Cũng chỉ dám nhỏ giọng nghị luận.
Cho dù Từ Lạc đã thành đệ tử nội môn khiến cho bọn họ hâm mộ ghen tị.
Nhưng lại biết, hôm nay Từ Lạc căn bản không phải là người bọn họ có thể trêu chọc, căn bản không thể trêu vào.
- A!
Trong gian phòng này.
Từ Lạc ngồi bên cạnh cửa sổ bắt chéo chân cười tủm tỉm nhìn Đoàn Mặc Tuyết.
Lúc đầu hắn còn đang cảm nhận sự ngột ngạt, tại sao Đoàn Mặc Tuyết đang yên đang lành lại đột nhiên đến chúc mừng mình.
Hóa ra không có ý tốt.
- Trước kia ta không biết ngươi sớm đã đáp vào Đại Hà mỗ mỗ, thật sự xin lỗi. Nghe nói Đại Hà mỗ mỗ giúp ngươi thuận lợi tham gia đăng môn đại điển, không tiếc đắc tội Kim Xà thế gia. Xem ra Đại Hà mỗ mỗ rất chăm sóc ngươi. Ta cũng cảm thấy vui vẻ thay ngươi, ta không có ý gì khác. Chỉ cảm thấy mọi người trước kia đều là đệ tử của Kim Hà tông, tương lai nên trợ giúp lẫn nhau.
Nhìn mấy người biểu hiện như vậy, Đoàn Mặc Tuyết giống như một vị bạch liên hoa.
Từ Lạc cười nhạt.
Trước kia hắn chỉ biết Đoàn Mặc Tuyết tâm cao khí ngạo, xem thường những nam nhân không bằng nàng, không nghĩ tới lại là một loại trà xanh.
Dừng một lúc.
Đoàn Mặc Tuyết còn nói thêm:
- Hơn nữa, trước kia chúng ta vẫn là thế giao, ta cũng không muốn mất đi một người bạn tốt như ngươi, hơn nữa...
Không đợi nàng nói xong, Từ Lạc trực tiếp cắt ngang, khóe miệng mang theo ý cười nghiền ngẫm:
- Chỉ là tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm, cũng không dám trèo cao. Cho nên, sau này mọi người vẫn nên đi đường của mình, ngươi đi dương quan của ngươi, ta tiếp tục ăn cơm mềm của Đại Hà mỗ mỗ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận