Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 831 - Thất Tinh Thần Nữ (2)



Chương 831 - Thất Tinh Thần Nữ (2)




Lúc trước, khi Dương Nhược Lâm đi tới Đại Xuyên cùng Từ Lạc, Mộ Tiểu Tiểu dẫn họ vào Thần Chỉ Thành, nhiều năm nay, hai người đã trở thành tỷ muội tốt.
- Được rồi, không nói nữa, mất hứng quá!
Mộ Tiểu Tiểu lại gần, tò mò hỏi:
- Nhược Lâm, ta luôn muốn hỏi, Thần Chỉ Thành của chúng ta có nhiều nam nhân xuất xắc như vậy, đến cùng ngươi ngắm trúng ai?
- Thái Vi Đại Thần Tử, thế nào? Lần này các ngươi tiến vào thế giới Thần Đạo, Đại Thần Tử cũng đi cùng phải không? Sau khi tiếp xúc với hắn, ngươi cảm thấy sao? Đại Thần Tử là kỳ tài Thần Đạo, dáng dấp anh tuấn đẹp trai, tính cách ôn tồn lễ độ, nữ nhân ở Thần Chỉ Thành chúng ta, ai mà không mê mẩn Đại Thần Tử?
- Còn Đỗ Tử Ngang nữa, hắn là đại sư huynh ở viện nghiên cứu của ngươi, thiên phú dị bẩm, tạo nghệ Thần Tượng phi phàm, ngay cả lão viện trưởng cũng nói hắn có tương lai thành người đứng đầu Thần Tượng.
- Nhậm Thanh Dương cũng không tệ, tuổi nhỏ đã thành danh, bây giờ là Đại đoàn trưởng, có uy vọng cao nhất trong lứa trẻ chúng ta.
- Đường Phi, mặc dù tính cách có chút buông thả, nhưng người ta có tư cách, thần hồn siêu phàm trời sinh, gia gia lại là tiên phong Thần Đạo của Thần Chỉ Thành, rất nhiều người nói, hắn có hi vọng vượt qua Đại Thần Tử đấy.
- Vể phần Phương Thanh Ngọc, mặc dù ta có quan hệ khá tốt với hắn, nhưng so với mấy người kia, hắn chẳng ra sao, không thể cạnh tranh, kể cả tu vi, hay thực lực, thiên phú.
- Những thần nhị đại cũng chẳng thể bằng đám người Đại Thần Tử.
Thấy Dương Nhược Lâm vẫn thờ ơ giả điếc, chăm chú vẽ đồ án Thần Tượng, Mộ Tiểu Tiểu hỏi:
- Nhược Lâm, ta đang nói chuyện với ngươi đấy, đừng có làm lơ ta như thế.
- Ta chỉ muốn tu luyện Thần Đạo, không có hứng thú với chuyện khác.
Dương Nhược Lâm vẫn lạnh nhạt như cũ, nàng ngẩng đầu nhìn bàn lễ vật, lắc đầu:
- Tiểu Tiểu, ngươi trả những lễ vật này cho họ giúp ta.
- Lần trước ta đi tới đi lui rồi, lần này lại là ta? Ngươi tự đi đi, dù sao ta cũng ngại đi, ngươi biết đấy, con người ta rất dễ mềm lòng.
- Nhưng…
Dương Nhược Lâm thở hài, sầu não.
- Nhược Lâm, ngươi không trốn được đâu. Ngươi nghĩ không thấy họ là họ không tới tìm ngươi hả? Ngươi có thể trốn trong nhà không gặp, nhưng chẳng lẽ ngươi không ra ngoài?
Mộ Tiểu Tiểu ngồi trên ghế, một tay chống má, vừa ăn hoa quả tươi, vừa buồn bực ngán ngẩm nhìn Dương Nhược Lâm phác thảo đồ án Thần Tượng, nói tiếp:
- Đừng quên, vài ngày nữa, ngươi phải thay lão viện trưởng tới quảng trường giảng đạo đấy, chắc chắn đám người kia sẽ tới cổ vũ.

Nhớ tới phải giảng đạo ở quảng trường, Dương Nhược Lâm dở khóc dở cười. Nàng hối hận rồi, lúc trước không nên đồng ý với lão viện trưởng.
Khi đó, thân thể lão viện trưởng không tốt, nhờ nàng thay mình tới quảng trường giảng đạo. Dương Nhược Lâm tự biết học thức nông cạn, không có tư cách giảng cho mọi người, ai ngờ, lão viện trưởng cứ khăng khăng để nàng đi thay.
Dương Nhược Lâm chỉ có thể đồng ý, ai biết đâu, thay một lần, sau đó, lão viện trưởng giao thẳng việc giảng đạo cho nàng, bây giờ trả cũng không trả được.
- Này, Dương Nhược Lâm, chúng là là tỷ muội tốt phải không?
Mộ Tiểu Tiểu chợt hỏi câu này, Dương Nhược Lâm nghi hoặc nhìn nàng, gật đầu.
Đương nhiên là vậy rồi, không chỉ vì Mộ Tiểu Tiểu đưa nàng tới Thần Chỉ Thành, mà còn bởi Mộ Tiểu Tiểu đã giúp nàng nhiều chuyện trong mấy năm nay, vì thế, Dương Nhược Lâm vẫn luôn rất cảm kích,
- Nếu là tỷ muội tốt, vậy thì thành thực nói cho ta biết, đến cùng ngươi yêu thích cái nào?
- Cái gì?
- Mấy người tặng quà cho ngươi đấy, Đại Thần Tử này, đại sư huynh, Đại đoàn trưởng, Đường Phi, cả mấy người khác nữa.
Dương Nhược Lâm đang muốn nói, Mộ Tiểu Tiểu chặn lời ngay:
- Không được nói ngươi chỉ muốn tu luyện Thần Đạo, không nghĩ tới chuyện cá nhân, ta không tin mấy lời với vẩn đấy đâu! Ngươi là người, không phải là quỷ, nếu là người thì đều có thất tình lục dục, khai báo mau, đến cùng ngươi coi trọng ai?
Dương Nhược Lâm lắc đầu, không nói gì.
- Úi, ngươi không thích ai hả?
- Nếu ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi hay, ta đã có ý trung nhân từ lâu rồi.
- Đã có ý trung nhân?
Mộ Tiểu Tiểu như thấy được chuyện bát quái, lập tức đứng dậy, chớp mắt:
- Ai?
- Ngươi từng gặp rồi.
- Ta đã gặp? Ai? Sao ta chưa thấy ngươi nhắc tới?
- Từ Lạc.
- Từ Lạc?
Mộ Tiểu Tiểu hỏi:
- Chính là người đi cùng ngươi từ Vân Thương tới Đại Xuyên ấy à? Gia hoả thanh tú, xinh đẹp đó hả?
- Chính hắn!
- Thật?
- Thế nào?
- Ta thừa nhận quả thực gia hoả đó thanh tú xinh đẹp thật, nhưng… Đẹp trai thì có thể làm gì được ở thế giới tận thế này? Làm ra cơm ăn à?
- Hắn rất ưu tú.
- Ưu tú thế nào? Hơn cả Đại đoàn trưởng, đại sư huynh, hay là Đại Thần Tử?
Mộ Tiểu Tiểu nghĩ, địa giới Vân Thương chỉ có hai Thần Miếu nhỏ, thiên tài ở đó có thể giỏi đến mức nào? Những năm này, nàng đã gặp qua rất nhiều thiên tài ở địa phương nhỏ, đừng nói so với kỳ tài Thần Đạo như Đại Thần Tử, đại sư huynh, còn không bằng những thần nhị đại như Phương Thanh Ngọc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận