Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 712 - Bệnh nhân tâm thần (3)



Chương 712 - Bệnh nhân tâm thần (3)




Sau khi dừng lại, Từ Lạc tiếp tục nói:
- Do Vương Hổ mang theo cao thủ Tinh Diệu đến nơi này, lão Tinh Cương tự biết không phải đối thủ của Tinh Diệu. Cho nên mới gọi ta và Thập Thi Cương gia nhập, giúp đỡ gì đó. Nếu có tài nguyên Thần đạo thì cùng liên thủ.
Sở Kiều Hồng nhẹ nhàng hỏi một câu:
- Cho nên.
- Cho nên? Không có gì, nếu Hồng tỷ đã đến, đương nhiên chúng ta không dám làm càn, chút tự biết mình này vẫn phải có.
Từ Lạc thái độ cung kính, ngôn ngữ chân thành:
- Hy vọng Hồng tỷ giơ cao đánh khẽ, tiểu đệ không có ý gì khác. Tiểu đệ chỉ tiến vào nhìn một chút, thuận tiện tăng thêm kiến thức, mở rộng tầm mắt.
- A...
Sở Kiều Hồng không nhìn nữa, cũng lười hỏi thêm, dáng vẻ thờ ơ, dường như tuyệt không quan tâm đến Từ Lạc.
Từ Lạc cũng biết điều, quy củ đứng ở cửa, nhìn Sở Kiều Hồng diễn hóa thần phù.
Cao thủ!
Tuyệt đối là cao thủ.
Thật tốt!
Không ngờ thần phù còn có thể diễn hóa như vậy!
Nội tâm Từ Lạc rung động không thôi, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người diễn hóa thần phù nhu hòa như vậy, thật sự quá trơn trượt, thậm chí còn không nhìn thấy nàng niệm thần quyết. Chỉ vung tay lên, thần phù đã diễn hóa ra.
Những thần phù này như ánh sao rơi xuống, rơi trên mặt đất hóa thành từng đường thần văn.
Kỹ thuật này...
Thủ pháp này...
Thần niệm này...
Thần lực này...
Quả thực chính là thao tác như thần!
Từ Lạc cảm thấy cho dù là lão viện trưởng của viện nghiên cứu thần phù cũng không có tạo nghệ như vậy.
- Thần phù tạo cương của Hồng tỷ thật lợi hại, khiến người ta mở rộng tầm mắt!
Từ Lạc khen từ đáy lòng.
Đáng tiếc, không có tác dụng.
Sở Kiều Hồng cũng không phản ứng.
- Ngươi... Muốn tạo phản sao?
Không hiểu.
Sở Kiều Hồng đang diễn hóa thần phù đột nhiên nói một câu kỳ quái.
Chuyện này khiến Từ Lạc nghĩ mãi không ra, bản thân mình chỉ vỗ mông ngựa mà thôi, sao có thể tạo phản?
- Hồng tỷ? Ta... Không tạo phản?
- Hừ!
Sở Kiều Hồng hừ lạnh một tiếng:
- Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi muốn tạo phản sao?
- ?????
Cái gì cái quỷ?
Từ Lạc ngơ ngác.
- Không được!
Sở Kiều Hồng biểu cảm giận dữ, thần tuyền màu tím ở mi tâm như ẩn như hiện, hừ lạnh nói:
- Ta đã nói qua không được!!
- ?????
Từ Lạc nhíu mày, nhìn chằm chằm Sở Kiều Hồng, không thể hiểu nổi. Cảm giác này cho hắn ta, hình như người phụ nữ này không nói chuyện với mình.
Nhưng... Nếu như nàng không nói với mình.
Vậy nói chuyện với ai?
Từ Lạc nhìn xung quanh, ở đây cũng không có người nào khác.
- Cút! Ta không phải ngươi, ngươi cũng không phải là ta! Ngươi vốn không tồn tại. Hừ! Ta đã nói với ngươi, ta có chứng bệnh tâm thần phân liệt! Ha ha ha...
Sở Kiều Hồng nở nụ cười.
Cười rất quỷ dị.
Từ Lạc đứng ở cửa không rõ cho lắm, trong lòng cũng dậy sóng, lùi về phía sau mấy bước. Bởi vì hắn cảm thấy Sở Kiều Hồng không bình thường.
- Tiên Tần! Tiên Tần! Đi con mẹ nó! Ý chí Thần đạo tầm thường, vọng tưởng vặn vẹo nhân cách của ta. Bà cô từng nói ta là bệnh tâm thần, tinh thần phân liệt thì sao? Ha ha ha...
Sở Kiều Hồng đang cười to, đột nhiên thân thể mềm nhũn ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Tình huống của ngươi hiện tại?
Nhìn Sở Kiều Hồng nằm bất động trên mặt đất, Từ Lạc vẻ mặt ngơ ngác, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vừa nãy còn tốt, sao đột nhiên lại nằm xuống.
- Hồng tỷ?
Hô một tiếng, không ai trả lời.
Từ Lạc đi lên nhìn, lập tức giật mình, cả người Sở Kiều Hồng không có một chút khí tức nào.
Đây là... Chết rồi?
Không thể nào?
Từ Lạc lại cẩn thận kiểm tra bắt mạch. Không có bắt mạch, nhịp tim cũng ngừng, hô hấp cũng không có. Giống như người chết, ngay cả thân thể uyển chuyển cũng cứng ngắc, giống như thi thể.
Chờ chút.
Từ Lạc hiện ra một chuyện quỷ dị, nếu mi tâm thần tuyền Sở Kiều Hồng như ẩn hiện sẽ có một vệt thần hồng màu tím u ám.
Thấy vậy, hắn lập tức ý thức được Sở Kiều Hồng còn chưa chết, ít nhất thần hồn vẫn chưa tan đi.
- Có chút tà dị...
Dưới tình huống bình thường, nếu như thần hồn xuất khiếu thì thân thể không khác gì tử vong. Vấn đề là thần hồn của Sở Kiều Hồng còn chưa xuất khiếu, vẫn ở trong cơ thể.
Đã như vậy, vì sao nàng lại đột nhiên mất ý thức?
Nhớ tới mới Sở Kiều Hồng tự nói tự nghe, bộ dạng như quỷ nhập thân, nói cái gì ý chí Thần đạo tầm thường, vọng tưởng vặn vẹo nhân cách của nàng. Nàng còn nói bản thân mình có bệnh tâm thần phân liệt, càng quỷ dị hơn là còn nhắc tới tiên Tần gì đó.
Mấy cái ý tứ này là...
Từ Lạc nhíu mày trầm tư, hắn từng nghe Dương Nhược Lâm nói qua, ở thế giới Thần đạo, mỗi một loại lưu phái gần như đều có ý chí Thần đạo độc nhất của bản thân. Ví dụ như Bắc Đẩu Thiên Cương, ý chí Thần đạo của lưu phái Thất Tinh đều khác nhau, trong đó tam phạt tương đối cực đoan. Sau khi tu luyện, tâm trí của bản thân dễ bị ý chí tam phạt ảnh hưởng, thậm chí còn tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng lưu lạc thành con rối có ý chí Thần đạo.



Bạn cần đăng nhập để bình luận