Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 685 - Huyền thân vô hình, thần tượng Hiển Thánh



Chương 685 - Huyền thân vô hình, thần tượng Hiển Thánh




- Ta nói đại muội tử.
Từ Lạc ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, lại rót một ly, tốt xấu gì cũng sống chung với Dương Nhược Lâm trong Tam Phạt thần cung nửa năm, ít nhiều cũng hiểu biết về nàng một chút. Nhìn dáng vẻ của nàng, đại khái cũng có thể đoán ra một hai, tận tình khuyên nhủ nói:
- Ngươi phải biết rằng chúng ta đến từ khu vực có văn minh Thần đạo lạc hậu rớt lại phía sau. Vì vậy, hiện tại chúng ta là nông thôn đến thành phố lớn, không thể bỏ qua cơ hội thay đổi vận mệnh của mình.
- Nói không khoa trương chút nào, trên người chúng ta mang theo vận mệnh của cả địa vực. Mọi người đều chờ chúng ta học thêm tri thức trong thành. Sau này trở lại nông thôn dạy cho bọn họ cách làm giàu.
Nghe Từ Lạc khuyên bảo, Dương Nhược Lâm dở khóc dở cười.
Cái gì nông thôn nghèo khó.
Cái gì mà dạy cách làm giàu.
- Hiện tại ngươi có cơ hội tiến vào viện nghiên cứu lớn nhất Thần Chỉ thành. Hơn nữa còn có thể bái làm đệ tử của viện trưởng. Đây tuyệt đối là chuyện phần mộ tổ tiên bốc khói, còn suy xét cái gì.
Từ Lạc uống ngụm rượu ngon, ăn đậu phộng, dùng giọng điệu trêu chọc tiếp tục khuyên nhủ:
- Hơn nữa, cho dù ngươi không suy nghĩ đường ra cho địa vực, cũng phải suy nghĩ vì ta. Ta ra ngoài, cuộc sống không quen, vạn nhất ai đó khi dễ ta, ngay cả chỗ nói lý cũng không có.
- Nếu ngươi có thể bái lão viện trưởng làm sư phụ thì đó là chuyện khác. Ít nhất ta ở trong thành, ai muốn bắt nạt ta cũng phải cân nhắc một chút. Sau này ta có chỗ dựa, không nói tới chuyện đi ngang trong thành, ít nhất sẽ không bị người ta bắt nạt.
- Quan trọng nhất là sau khi ngươi bái sư tuyệt đối có tư cách tiến vào Thái Vi cung. Chờ sau này rời khỏi Thần Chỉ thành, ta không dính chút hào quang, ngươi nói xem có phải như vậy hay không.
Giọng điệu của Từ Lạc mang theo trêu đùa, nhưng những lời hắn nói là thật lòng.
Quả thật hắn nghĩ như vậy.
Dựa vào tin tức mấy ngày nay, hắn đi khắp hang cùng ngõ hẻm ở Thần Chỉ thành, Thần Chỉ thành tuyệt đối là nơi ngọa hổ tàng long, cao thủ như mây.
Dưới tình huống này, tìm một chỗ dựa là cực kỳ cần thiết.
Chỗ dựa vững chắc này, không nhất định dùng đến, nhưng cần phải có, thời khắc mấu chốt, thậm chí có thể cứu mạng.
- Vậy...
Dương Nhược Lâm cau mày, đôi mắt chớp chớp, nhìn chằm chằm Từ Lạc, nghiêm túc hỏi:
- Còn ngươi?
- Ta? Ta cũng không đi đâu, Thần Bích quảng trường nhiều đồ chơi tốt như vậy, ta đoán chừng phải nghiên cứu rất lâu.
- Ngươi...
Nghĩ tới nghĩ lui, Dương Nhược Lâm vẫn hỏi một câu, nàng muốn biết đáp án nhất:
- Định rời đi?
- Sao vậy, ngươi sợ ta rời đi sao?
- Ta...
Dương Nhược Lâm cúi đầu, mặt đỏ lên, sở dĩ nàng do dự không quyết, chính là lo lắng Từ Lạc rời đi. Vì sự tồn tại của Từ Lạc thật sự quá mức kỳ quái, trên người dường như cất giấu rất nhiều bí mật. Nàng vẫn luôn có cảm giác rất mãnh liệt, dường như Từ Lạc sẽ biến mất trước khi nàng.
Đột nhiên.
Dương Nhược Lâm cảm thấy có gì đó không thích hợp, chỉ thấy trước mắt hoa lên, phản ứng lại, nàng phát hiện bản thân không biết đã bị Từ Lạc ôm vào trong ngực từ khi nào, nhìn gương mặt trắng nõn thanh tú, tuấn mỹ không tỳ vết kia, nội tâm Dương Nhược Lâm rối loạn như nai con ngơ ngác.
- Đến cũng đến rồi... Vậy thì đừng rời đi.
Khóe miệng Từ Lạc nở nụ cười không có ý tốt, ôm Dương Nhược Lâm.
- Ngươi... Ngươi làm gì thế?
- Tình cũng nói, yêu cũng nói, rượu cũng uống, quần áo đã cởi. Ngươi nói xem... Tiên tử?
- A!
- Khanh khanh ...
...
...
Nữ nhân là chướng ngại vật trên đường tìm đại đạo.
Những lời này không biết là ai nói.
Từ Lạc cảm thấy rất có lý.
Từ sau khi Dương Nhược Lâm tiến vào viện nghiên cứu, bái Ngụy lão viện trưởng thành sư phụ. Từ Lạc cảm thấy eo không mỏi, chân cũng không đau. Ngay cả tinh thần cũng no đủ, tiêu hao cũng ít hơn ngày thường.
Mỗi ngày quan ngộ Thái Vi Âm Thần Chương.
Học tập Thái Vi Thần Quyết Chương.
Nghiên cứu Thái Vi Thần Phù Chương.
Đây là ba đại chiêu bài của Thái Vi Thần đạo, cũng là ba bộ cơ sở nhất. Nghe nói văn minh của Thái Vi Thần đạo có thể tỏa sáng là nhờ vào ba bộ cơ sở này.
Hôm nay.
Minh Nhật màu xanh nhạt treo lơ lửng ở giữa chân trời như thường ngày, âm u bao phủ cả thế giới tận thế.
Trong Đại Xuyên, từng đám âm hồn gào thét trong gió, âm hồn như ong vò vẽ bay loạn các nơi, trong mỗi ổ âm hồn đều có một con Âm Quỷ. Thỉnh thoảng còn có thể thấy hai đầu Âm Quỷ mang theo hai đám âm hồn chém giết lẫn nhau.
Lúc này.
Trong hoang sơn dã lĩnh, âm hồn bay đầy trời.
Ba mươi sáu trận kỳ xương trắng cắm trên các ngọn núi, đốt u hỏa hừng hực, bốc khói đen cuồn cuộn, tràn ngập huyết sát, lông trắng, hóa thành một quái vật khổng lồ hung tợn không gì sánh bằng, điên cuồng cắn nuốt âm hồn đầy trời.
Một thanh bạch cốt đại kiếm cắm trên một ngọn núi, cũng đốt u hỏa, bốc khói đen, tràn ngập huyết sát, lông trắng lơ lửng. Chỉ khác là nó chưa hóa thành khổng lồ, mà hóa thành một sợi dây thừng bao phủ âm hồn từ bốn phương tám hướng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận