Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 151 - Thiên Ma Cổ Quan chờ ngươi đến nằm xuống. (3)



Chương 151 - Thiên Ma Cổ Quan chờ ngươi đến nằm xuống. (3)




Đang nói, nghe thấy bốn chữ Thiên Ma cổ quan, lông mao toàn thân Âm Nha nhất thời dựng đứng lên như từng cây gai đen, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Từ Lạc:
- Thiên, Thiên Ma cổ quan? Ngươi... Ngươi thật sự mộng thấy Thiên Ma cổ quan?
- Không sai, Thiên Ma cổ quan kia cũng bọc một tầng đại sát phù du, giống như trôi nổi trên một dòng sông dài hắc ám...
- Hắc ám trường hà... Ngươi! Ngươi! Ngươi!
Có lẽ là quá mức khiếp sợ, âm thanh của Âm Nha vừa nhọn vừa nhỏ, hơn nữa thân thể không ngừng run rẩy, nó ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Từ Lạc, nỉ non nói:
- Thiên ý, nhất định là thiên ý...
- Không được! Lão tổ phải đi hỏi mới được!
Phành phạch!
Âm Nha vỗ cánh, bay vào trong đại mộ.
Từ Lạc vừa muốn đuổi theo, thì trong nháy mắt, hắc phong cuồn cuộn như sóng biển mãnh liệt từ trong đại mộ cuốn tới, lông trắng bay đầy trời, tùy ý nhảy múa.
- Thằng nhãi ranh, ngươi về trước đi, tranh thủ luyện thành Thiên Ma Pháp Thân, tiểu tử ngươi có phải là kỳ tài tu luyện hay không, lão tổ có lẽ không biết, nhưng nếu như ngươi thật sự mơ thấy Thiên Ma cổ quan trôi nổi trong hắc ám trường hà, lão tổ chỉ có thể nói cho ngươi biết, lần này trên phần mộ tổ tiên tiểu tử ngươi xem như bốc lên khói xanh, hơn nữa còn là khói xanh cuồn cuộn.
- Nhanh trở về tu luyện, Thiên Ma cổ quan chờ ngươi đến nằm, đại đạo cơ hội vạn năm khó gặp bực này, không phải người nào cũng có thể gặp được!
- Nhớ kỹ!
- Muốn cưỡi Thiên Ma cổ quan, vượt qua hắc ám trường hà, nhất định phải luyện ra Thiên Ma Pháp Thân, đây là vé tàu!
- Xem ra ta đoán không sai, Thiên Ma cổ quan xuất hiện trong mộng cảnh, quả nhiên có liên quan tới ngôi mộ thần bí này...
Trên đường trở về.
Từ Lạc nhíu mày trầm tư, trong đầu nhớ lại lời Âm Nha nói.
Hắn vốn dĩ một mực suy đoán, Âm Nha xui khiến mình tu luyện Thiên Ma Pháp Thân, là vì giúp nó thoát khốn từ trong đại mộ, hiện tại xem ra sự việc dường như không đơn giản như vậy.
Thiên Ma cổ quan rốt cuộc là cái gì.
Vì sao lại xuất hiện trong giấc mơ của mình.
Chẳng lẽ có liên quan tới việc mình thôi diễn Thiên Ma Pháp Thân trong giấc mộng?
Có lẽ là.
Cũng có lẽ không phải.
Nhắc tới Thiên Ma cổ quan, Âm Nha vô cùng cẩn thận, không chịu để lộ một chữ.
Ngược lại nghe giọng nói của hắn, chỉ cần nằm vào Thiên Ma cổ quan, là có thể vượt qua hắc ám trường hà?
Hắc ám trường hà là cái gì.
Tại sao phải vượt qua?
Từ Lạc lắc đầu, nỉ non nói:
- Tâm Ma Mộng Yểm là chí bảo thượng cổ, đại mộ lại là đại mộ thượng cổ, trong đó có thể có liên quan gì hay không?
Hắn thở dài.
Không tiếp tục nghĩ nữa.
Theo kiến thức gia tăng, hắn càng ngày càng cảm thấy mình quá mức vô tri, đối với thiên địa này, hắn không biết một chút gì.
- Chờ xong việc này, ta phải rút ra một chút thời gian bù đắp, bằng không thì... Cho dù sau này gặp được thiên đại cơ duyên, mình cũng không nắm chắc được.
Trở lại Lão Hòe Lĩnh.
Phát hiện một người đang lén lén lút lút đi vào trong động phủ của mình, càng đúng lúc bóp nát một đạo phù lục, Từ Lạc đi tới một bước, một tay ấn người nọ xuống đất:
- Xong rồi chứ?
- Sai, hiểu lầm! Đạo, đạo hữu! Hiểu lầm a... Người một nhà.
Tu sĩ bị ấn trên mặt đất sợ tới mức mặt trắng bệch, nhất là nhìn thấy trong hai mắt Từ Lạc thoát ra hai đạo sát hỏa, càng sợ tới mức hắn hồn phi phách tán, liều lĩnh cầu xin tha thứ nói:
- Là Khuê lão gia, Khuê lão gia!
- Khuê lão?
Từ Lạc thu hồi sát hỏa trong mắt, hỏi:
- Là Khuê lão bảo ngươi giám thị ta?
- Không! Không! Không! Khuê lão gia bảo ta chờ ở đây, nếu như... Nếu như phát hiện ngươi trở về, lập tức thông tri cho hắn, ta là môn nhân của Khuê lão gia.
- Vừa rồi người bóp nát phù lục thông báo chính là Khuê lão?
- Vâng.
Quả nhiên.
Chẳng bao lâu sau, Khuê lão tới.
- Ta nói tiểu tử ngươi, xảy ra chuyện gì, sao mỗi ngày không thấy được bóng người của ngươi?
Khuê lão xua xua tay, bảo môn nhân của mình về trước, hắn nhìn chằm chằm Từ Lạc, có chút tức giận nói:
- Lão phu chạy tới chạy lui mười mấy chuyến, lần nào cũng không tìm được ngươi, mấy ngày nay ngươi chạy đi đâu vậy?
- Đi ra bên ngoài ăn chút gì đó.
- Ăn? Không phải chứ? Mỗ mỗ đã cho ngươi không ít đan dược, trong đó còn có một lọ Bách Hồn Âm Nguyên Đan giá trị liên thành, đủ cho ngươi dùng hai năm rồi?
- Những cái kia đều là dùng để tu luyện.
Từ Lạc cười nói:
- Trận kỳ của ta cần rất nhiều âm hồn nuôi nấng.
Nghe xong trận kỳ, Khuê lão lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Sớm muộn gì tiểu tử ngươi cũng sẽ bị mấy cái trận kỳ kia làm cho suy sụp, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.
Đang muốn cùng Từ Lạc tiến vào động phủ, Khuê lão đột nhiên dừng lại, nhìn rừng cây hoè phía trước động phủ, hỏi:
- Mấy ngày nay ngươi đã trở về?
- Ta cần dăm ba hôm lại về một chuyến, làm sao vậy?
- Mỗi lần trở về đều trồng không ít cây hòe đúng không?



Bạn cần đăng nhập để bình luận