Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 216 - Phong hoa tuyết nguyệt



Chương 216 - Phong hoa tuyết nguyệt




Phải biết rằng, các Thần đạo tiên phong của Vân Châu cũng dùng hơn mười năm mới tu luyện đến cảnh giới này.
Cho dù là bốn vị Âm Thần ra, tu luyện nhanh nhất cũng phải mất bảy tám năm mới miễn cưỡng bước vào cảnh giới Tụ Ý đại thành.
Mà tiểu tử này... lại dùng bốn năm năm.
- Không phải! Tiểu Lạc, ngươi tu luyện như thế nào vậy? Sao luyện nhanh như thế?
- Làm sao tu luyện được? Không tu luyện thế nào...
Từ Lạc bưng một chén trà thơm, uống một ngụm, nhẹ nhàng bâng quơ nói:
- Cũng chỉ thời điểm nhàm chán tu luyện vài lần là đạt tới.
Tần lão nghe mà trố mắt nghẹn họng:
- Vậy... Tiểu Tinh Đấu Kiếm Quyết và Kim Giáp Cự Linh thì sao?
- Cũng giống vậy, thỉnh thoảng suy nghĩ một chút, tùy tiện đã có ngũ trọng thần ý, không có cách nào, ông trời ban cơm, trời sinh ta thích hợp ăn chén cơm này.
Nhìn bộ dáng muốn ăn đòn của Từ Lạc, Tần lão hận không thể đập cho hắn một gậy.
Thật sự quá đáng đánh, quá đáng giận mà!
Thời điểm buồn chán, tu luyện như vậy, liền Tụ Ý đại thành?
Thỉnh thoảng lại suy nghĩ, cảm thấy ngũ trọng thần ý liền thành?
Còn... Ông trời cơm?
Dù Tần lão không muốn, nhưng lúc này cũng không thể không thừa nhận, người trẻ tuổi trước mắt đúng là được ông trời ban cơm, nếu không, hắn không nghĩ tới có ai có thể tu luyện đến cảnh giới Tụ Ý đại thành trong vài năm ngắn ngủi.
Cái gì là thiên tài!
Kỳ tài gì đó!
Gặp quỷ đi thôi!
Thiên phú tuyệt đỉnh hơn nữa, ở trước mặt người trẻ này còn không bằng con chó.
- Nói đến ngũ trọng thần ý...
Từ Lạc hiếu kỳ hỏi:
- Tiểu Tinh Đấu và Kim Giáp Cự Linh có hai pháp môn Thần đạo, là những Thần đạo tiên phong chỉ lĩnh ngộ ra như vậy, hay chỉ công bố ra như vậy?
- Cái này...
Tần lão ngồi xuống, nhận lấy một chén trà thơm nóng hổi, thổi nói:
- Thật sự là Thần đạo tiên phong chỉ ngộ ra được năm phần thần ý, về phần sau ta đoán... Chắc bọn họ đã nhận ra toàn bộ thần ý, chỉ không công bố ra mà thôi.
- Vậy ngươi còn có những pháp môn khác hay không?
- Ngược lại có không ít pháp môn, nhưng mà đều là những pháp môn không lên được mặt bàn, Thần miếu, Hắc Linh sơn, còn có Ẩn Quỷ sơn, người ta khẳng định sẽ không công bố ra, càng không truyền ra ngoài.
Tần lão biết cảnh giới Tụ Ý, nếu muốn đại thành bước vào thông suốt thì cần phải quan sát và hiểu ra những pháp môn khác, từ đó thông hội quán thông:
- Năm đó Thần miếu, Hắc Linh sơn còn có Ẩn Quỷ sơn, ba thế lực công bố một bộ pháp môn riêng biệt, ngoại trừ Tiểu Tinh Đấu với Kim Giáp Cự Linh ra còn có Lôi Đình Thiên Biến, nếu ngươi muốn tu luyện thì ta tặng pháp môn.
- Nhưng mà...
Sau khi đứng lại một lúc, Tần lão hơi hưng phấn nói:
- Thần tích hiện thế, lấy thiên phú ngộ tính của ngươi, ta dám khẳng định, ngộ ra toàn bộ thần ý của ba đại pháp môn này cũng không khó, thậm chí có thể nhìn ra được những pháp môn cường đại khác cũng không phải không có khả năng.
Từ Lạc gật đầu, đi tới cửa sổ, nhìn bầu trời.
Minh Nhật vốn màu xanh lục, nay có thêm một ít màu tím.
Thanh quang âm u quỷ mị, mà ánh sáng tím lại càng u tà quỷ dị.
- U Nguyệt bao lâu nữa mới xuất hiện?
- Khó mà nói, cũng khó nói cụ thể lắm, chỉ sợ không ai biết thời gian cụ thể.
Tần lão cũng nhìn lên bầu trời, lắc đầu nói:
- Với kinh nghiệm của ta, có lẽ cần hơn một tháng nữa.
- Vẫn còn hơn một tháng?
Từ Lạc nhíu mày, nói:
- Vậy Thần miếu đến sớm làm gì? Rãnh rỗi đau bi sao?
- Tiểu Lạc, ngươi có điều không biết, mỗi lần U Nguyệt hiện thế đều sẽ xuất hiện hồn triều, vô số âm hồn bay đầy trời, bên trưởng lão Thần miếu, lần này chuẩn bị thừa dịp thần tích còn chưa xuất thế, định mang theo tu sĩ Thần miếu đi các doanh địa, khắc hoạ một ít thần phù, có thể phòng ngự hồn triều, thuận tiện truyền đạo, xem có hạt giống Thần đạo hay không.
- Thì ra là vậy...
Hai người hàn huyên trong chốc lát, càng trò chuyện Từ Lạc càng mệt, chuẩn bị trở về.
- Tiểu Lạc, chuyện này, ngươi dự định làm như thế nào?
- Chuyện gì?
Từ Lạc ngáp một cái, nghi hoặc nhìn Tần lão.
Nhìn vẻ mặt đầy mê hoặc của Từ Lạc, Tần lão dở khóc dở cười:
- Ngươi đả thương hai vị thiên tài tuyệt đỉnh của Thần miếu, Kim Quảng Nguyên còn tốt, bị thương không nặng. Lục Kiếm Minh bị ngươi đánh không nhẹ, người cũng sắp chết rồi. Ba vị trưởng lão Thần miếu còn chưa trở về, chờ bọn họ tới đây, xem chừng sẽ tức giận đánh chết ngươi.
- Đánh thì đánh, đánh không lại thì bỏ chạy. Nơi này không lưu ta, nơi khác sẽ lưu ta, người sống còn có thể bị nước tiểu nghẹn chết hay sao!
Nghe Từ Lạc Anh nói, Tần lão cẩn thận cân nhắc, hình như... Đúng là như vậy.
Như Từ Lạc nói, hắn bây giờ đã có cảnh giới Tụ Ý đại thành, lại có hai pháp môn hộ đạo, có thể đi ngang trong thế giới tận thế, không qua bao nhiêu năm, thành tựu Âm Thần, sẽ có một đống tu sĩ Thần miếu bị hù chết, không bị hù chết cũng bỏ trốn trong đêm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận