Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 715 - Thần thoại Bất Chu Sơn (3)



Chương 715 - Thần thoại Bất Chu Sơn (3)




- Trước đây thật lâu...
Sở Kiều Hồng cúi đầu, vung cánh tay, đầu ngón tay lóe lên ánh sáng thần hồng, các thần phù diễn hóa ra, rơi trên mặt đất hình thành hoa văn thần tượng, không nhanh không chậm nói:
- Có lẽ là thời đại viễn cổ, rốt cuộc bao lâu ta cũng không rõ. Chỉ biết thời đại đó thật ra thế giới của chúng ta tương liên với thế giới Thần đạo. Thật ra Bất Chu Sơn chính là thông đạo kết nối, Côn Lôn, Bồng Lai và các thần minh khác…
- Sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà các thần minh ra tay đánh nhau dẫn đến Bất Chu Sơn sụp đổ. Từ đó thế giới của chúng ta đứt đoạn với thế giới Thần đạo... Mà thế giới Thần đạo cũng bắt đầu sụp xuống từ thời điểm đó...
Nghe Sở Kiều Hồng nói cố sự, trong lòng Từ Lạc sinh ra cảm giác hoảng hốt.
Đây là...
Thần thoại chiếu vào vào hiện thế?
Thần thoại trong Sơn Hải Kinh, chẳng lẽ... đều là thật?
Từ Lạc không biết nên tin tưởng hay không, ngược lại Sở Kiều Hồng nói chắc như đinh đóng cột, giống như thật.
- Hồng tỷ, ý của ngươi là... Sở dĩ thế giới Thần đạo sụp xuống là vì Bất Chu Sơn đổ?
- Đúng vậy, ta nhận định là như vậy, về phần ngươi có tin hay không, đó là chuyện của ngươi.
- Được rồi, nhưng mà... Bất Chu sơn sụp đổ, đó là chuyện thật lâu trước đây rồi? Cách hiện nay không có mười ngàn tám ngàn năm, ít nhất cũng năm sáu ngàn năm. Nhưng trong ấn tượng của ta, tận thế xuất hiện cũng chỉ ba bốn mươi năm, thời gian không khớp nhau.
Sở Kiều Hồng tức giận trợn mắt nhìn hắn:
- Ngươi cho rằng một thế giới đổ sập, nói sập là sập? Không sập từng chút một? Một căn nhà sụp đổ cũng cần mấy chục năm, huống chi một thế giới.
Từ Lạc gật đầu, mặc dù hắn không muốn nhưng cũng không thể không thừa nhận Sở Triệu Hồng nói có đạo lý.
Xem chừng sau khi Bất Chu Sơn đổ xuống, tương đương với dao động căn cơ của thế giới Thần đạo. Sau đó tan vỡ từng chút một, thời gian mấy ngàn năm, cuối cùng... cuối cùng cũng sụp đổ.
Cẩn thận suy nghĩ lại dường như... Cũng rất hợp lý.
- Hồng tỷ, vừa mới nói bức tranh tường này là chủ nhân đại mộ tiện tay vẽ, nhớ quê...
Nhìn bức tranh trên vách tường bốn phía, Từ Lạc đột nhiên ý thức được một chuyện đáng sợ:
- Nói cách khác chủ nhân tòa mộ lớn này là...... tiền bối thời đại thần thoại?
- Ta có từng nói chủ nhân ngôi mộ này là nhân vật thần thoại?
- Chẳng lẽ không phải?
- Ta ngược lại cũng nghĩ, thế nhưng... Hiện tại xem ra rất không có khả năng. Có lẽ chủ nhân ngôi mộ lớn là người của thời đại tiên Tần kia. Có thể hướng tới thời đại thần thoại, cũng có lẽ là truyền thừa đời đời, ai biết được.
- Năm đó sau khi Bất Chu Sơn sụp đổ, thế giới Thần đạo chia cắt khỏi thế giới phàm tục. Nghe nói đại chiến kia rất hung ác, suýt nữa đánh vỡ văn minh Thần đạo và phàm gian thế tục. Thần nguyên trong thiên địa ngày càng ít, gần như tiến vào thời đại mạt pháp. À, cũng chính là thời điểm tiên Tần kia...
- Đáng may mắn chính là, mặc dù thời đại của tiên Tần đã mạt pháp, thiên địa thần nguyên cũng thưa thớt. Nhưng lão tổ tông chúng ta đã ra sức, có cổ ngữ thế này, có điều kiện thì phải tiến lên, không điều kiện thì sáng tạo điều kiện.
- Cho nên.
- Thời đại tiên Tần mạt pháp vẫn có không ít đại năng dựa vào năng lực và trí tuệ vô thượng, tu luyện từng chút một thành thần...
- Đáng tiếc là.
- Sau khi Bất Chu sơn sụp đổ, thế giới Thần đạo đã ngăn cách vật lý với phàm gian thế tục. Lão tổ tông ở thời đại tiên Tần trước kia, cho dù tu luyện thành thần cũng chỉ có thể bỏ qua thân thể, Dương Thần phi thăng tiến vào thế giới Thần đạo.
Giọng Sở Kiều Hồng vang lên, Từ Lạc âm thầm líu lưỡi, trong lòng càng thêm rung động.
Bất Chu sơn sụp đổ, dao động căn cơ thế giới Thần đạo.
Tiên Tần lại là Thần đạo thời đại mạt pháp?
Các lão tổ tông bỏ qua thân thể, lấy Dương Thần phi thăng?
Thật hay giả?
Nói thật.
Từ Lạc cực kỳ hoài nghi, không tin tưởng chút nào, thuận miệng hỏi một câu:
- Hồng tỷ, những gì ngươi nói có căn cứ gì hay không?
- Tiểu Ma Tử, ngươi đang hoài nghi ta?
- Không, ta chỉ hỏi mấy câu.
- Văn minh Thần đạo ngươi biết bao nhiêu? Những gì ta nói chính là lời chí lý, ta nói là sự thật.
- ...
Từ Lạc không nói gì nữa, hắn luôn cảm thấy tinh thần của Sở Kiều Hồng này không bình thường.
Hồi lâu.
Rốt cục Sở Kiều Hồng ngừng kết ấn, nhìn thần tượng được diễn hóa từ dưới chân, hơi vừa ý gật đầu:
- Ừm, hẳn là có thể.
Nói xong.
Nàng phủi tay từ trên xuống dưới, lại xoa vòng eo uyển chuyển của mình:
- Eo già của ta...
- Hồng tỷ.
Từ Lạc nhìn chằm chàm thần tượng. Thứ này hắn không hiểu, hỏi:
- Đây là thần tượng gì?
- Thần môn.
- Thần môn?
Từ Lạc giật mình, hỏi:
- Thần môn đi thông thế giới Thần đạo?
- Nếu không thì sao?
Sở Kiều Hồng vẫy tay, trong chớp mắt, thần tượng vốn ảm đạm không ánh sáng bỗng nhiên giống như sống lại, thần phù văn lộ đã thay đổi, giống như ánh sao lấp lánh, nhanh chóng hình thành một vệt thần hồng.6:



Bạn cần đăng nhập để bình luận