Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 847 - Chí công vô tư (2)



Chương 847 - Chí công vô tư (2)




Hôm nay, Thần Chỉ Thành cực kỳ yên tĩnh.
Giờ khắc này, mọi người trong thành đều vểnh tai lên nghe, giọng Từ Lạc thong thả, đi vào lòng người.
Thì ra, sáu năm trước, hắn đã trải qua cửu tử nhất sinh, xuyên biên cảnh đầy hồn sào quỷ huyệt, tới đưa hai đại truyền thừa Cự Môn, Liêm Trinh cho Thái Vi Thần Cung?
Hắn không gặp được trưởng lão tiên phong Thái Vi Thần Cung, chỉ có thể tới viện nghiên cứu, hộ vệ đoàn, mạo hiểm đoàn, nhưng đều bị từ chối… Cuối cùng, vậy mà… Bị người của Hắc Y Quân cướp mất truyền thừa Liêm Trinh?
Ông trời ơi! Thật là, khóc chết mất!
- Ngươi nói cái gì? Truyền thừa Liêm Trinh bị… Hắc Y quân cướp?
- Đúng vậy.
Lôi Chính Phong phẫn nộ hét lớn:
- Cái đám Hắc Y Quân đó là một đám thổ phỉ, cướp của giết người, tội ác chồng chất! Sao ngươi có thể tin tưởng chúng?
- Khi đó vãn bối chỉ biết tin tưởng họ, bởi có mỗi Hắc Y Quân nguyện ý thu lưu vãn bối.
- Ngươi…
Mặt Lôi Chính Phong đỏ tới mang tai, chỉ vào Từ Lạc, há miệng muốn nói nhưng không nói được gì.
Đám người trong thành nghị luận ầm ĩ, có người căm phẫn mắng mỏ Thái Vi Thần Cung, cũng có người mắng hộ vệ đoàn, đại mạo hiểm đoàn.
Thái Vi Thần Cung là thánh địa ở Thần Chỉ Thành, đừng nói tới tu sĩ tầng chót, hầu hết người trong thành đều không vào được.
Viện ngiên cứu lại yêu cầu thiên phú cực cao, thần nhị đại đập tiền cũng không thể vào được.
Mọi người đều biết hộ vệ đoàn là sân sau của thần nhị đại.
Các đại mạo hiểm đoàn chỉ chiêu mộ tu sĩ tinh anh tu ra Âm Thần.
Cõ lẽ là bởi các tu sĩ Thần Đạo sống ở tầng chót đã sớm sinh lòng bất mãn với Thái Vi Thần Cung, viện nghiên cứu, hộ vệ đoàn, các đại mạo hiểm đoàn, nên nhân cơ hội này, nhao nhao bênh Từ Lạc, tức giận chửi chế độ bất công ở Thần Chỉ Thành.
Các tu sĩ tầng chót chửi đại mạo hiểm đoàn cao cửa. Tu sĩ tinh anh chửi hộ vệ đoàn làm sân sau cho thần nhị đại. Đám thần nhị đại lại chửi viện nghiên cứu chỉ xem thiên phú. Nghiên cứu sinh của viện nghiên cứu thì chửi chính mình cũng không biết Thái Vi Thần Cung là cái quỷ gì.
- Mệnh vãn bối chưa tới tuyệt lộ, may mắn vớt được một mạng từ Hắc Y Quân, không biết tại sao lại có thể dung hợp truyền thừa Cự Môn.
Từ Lạc nói tiếp:
- Những năm gần đây, vãn bối luôn trốn đông trốn tây, ngày ngày sống trong lo sợ, thường xuyên bị các Tà Tu truy sát ở vùng tây bắc, vãn bối cảm thấy mệt mỏi về cả tinh thần lẫn thể xác, không muốn tiếp tục cuộc sống đào vong này nữa.
- Ta mệt mỏi, thực sự rất mệt mỏi.
Nói đến đây, Từ Lạc lại chắp tay, cất cao giọng, lớn tiếng nói:
- Thực sự ta không có năng lực thủ hộ truyền thừa Thần Đạo, nên sẵn sàng hi sinh chính mình, dâng hiến truyền thừa cho Thái Vi Thần Cung, hy vọng các chư vị tiền bối xuất thủ rút truyền thừa Cự Môn từ Âm Thần của ta ra. Vãn bối không cầu người thừa kế có thể làm rạng rỡ truyền thừa Thần Đạo, chỉ nguyện dâng chút ánh sáng cho thế giới tận thế u ám tối tăm này, thêm ít hy vọng cho rất nhiều người sống tạm ở thế giới này như ta!
- Hôm nay vãn bối chết cũng được, chỉ mong chư vị tiền bối thành toàn cho nguyện ước cuối cùng của vãn bối mà thôi!
Thần Chỉ Thành, một đám lão tiền bối tiên phong trong hội trưởng lão tụ tập ở Thái Vi Thần Cung, bàn luận chuyện phát sinh ngày hôm nay.
- Hừ! Mấy vị có ý gì? Cái tên tiểu tử họ Từ kia đả thương nhiều người hộ vệ đoàn chúng ta như thế, chẳng lẽ cứ mặt kệ, để cho hắn đi?
Lôi Chính Phong thấy rất khó chịu, hơn hai trăm người trong hộ vệ đoàn liên thủ không thể làm gì được Từ Lạc, mà còn bị thương nhiều, chính hắn xuất thủ cũng thế.
Có lẽ quá mất mặt, nên khi trở về Thái Vi Thần Cung, sắc mặt Lôi Chính Phong âm trầm, phát tiết sự khó chịu trong lòng:
- Nếu sau này truyền đi, mặt mũi Thần Chỉ Thành chúng ta, tôn uy của Thái Vi Thần Cung để ở đâu? Chẳng phải đồng đạo Nhất Tuyến Thiên, Thiên Cương Thần Miếu sẽ mỉa mai chúng ta đến chết?
- Ta nói này lão Lôi, thế ngươi muốn xử lý như nào? Giết tên tiểu tử kia hả?
Cửu trưởng lão cười khẩy:
- Chẳng lẽ trò cười hôm nay còn chưa đủ? Người ta đi từ địa giới Vân Thương, trải qua bao nguy hiểm, xuyên biên cảnh đầy hồn sào quỷ huyệt, đến đưa truyền thừa Cự Môn và Liêm Trinh, khi vào thành, tìm đến nơi nào cũng bị đuổi, hộ vệ đoàn các ngươi cũng thế… Cuối cùng thì hay rồi, truyền thừa Liêm Trinh bị Hắc Y Quân cướp mất.
- Lão Cửu, chẳng lẽ ngươi tin mấy chuyện vớ vẩn tên kia nói hả? Ta còn lâu mới tin hắn tốt như thế!
- Ta với ngươi có tin hay không cũng chẳng sao, vấn đề là toàn bộ người của Thần Chỉ Thành đều tin kia kìa. Người ta đã nói nguyện ý hi sinh chính mình, kính dâng truyền thừa Cự Môn trước mặt tất cả, ngươi giỏi thì đi giết hắn, rút Âm Thần, luyện truyền thừa… Đi!
- Ta…
Lôi Chính Phong đỏ bừng mặt mo, không biết nên nói tiếp thế nào, càng nghĩ càng tức, không nhịn được mắng to:
- Mẹ nó! Sao ta cảm thấy tên tiểu tử đó cố ý? Hắn nói kiểu này, chúng ta không thể động tới hắn!



Bạn cần đăng nhập để bình luận