Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 303 - Nữ vương ngạnh thượng cung, ta không sạch sẽ. (3)



Chương 303 - Nữ vương ngạnh thượng cung, ta không sạch sẽ. (3)




Một đám phản đồ của Kim Hà tông đang mở to mắt nhìn hắn.
Từ Lạc lo lắng không biết nên làm thế nào cho phải, hắn đang suy xét xem có nên chạy trốn hay không.
Mà bọn họ thì hâm mộ đỏ mắt, ghen tị sắp nổi điên.
Nhất là Lý Tam Tiếu, Tứ công tử và một đám Ma nhị đại Kim Hà Phong, càng hâm mộ ghen tị không phục.
Đúng vậy.
Không phục!
Hắn không nghĩ ra.
Từ Lạc một tiểu tạp dịch của Kim Hà tông.
Đi tới Xích Luyện Tông mới hai năm.
Ăn cơm mềm của Đại Hà mỗ mỗ mới miễn cưỡng thành đệ tử nội môn.
Cũng chỉ có bộ mặt hơi trắng và tuấn tú.
Ngoài ra, còn có cái gì nữa chứ?
Vì sao hắn được Hoa Phi tiên tử ưu ái?
Lý Tam Tiếu hừ một tiếng, ngửa đầu lên, trực tiếp rót một chén rượu ngon lên uống. Hắn nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra rốt cuộc mình thua kém Từ Lạc ở đâu.
- Cái này... Tiểu Lạc nha...
Vạn Tuấn Chi đi tới, lắp bắp hỏi:
- Ngươi... Ngươi... Trước kia ngươi có quen biết Hoa Phi tiên tử sao?
Từ Lạc lạnh nhạt đáp lại:
- Ta không biết!
- Ta không biết? Vậy... Hoa Phi tiên tử vì sao... vì sao đối xử với ngươi...
Nhìn ánh mắt của đại sư huynh và phần lớn mọi người, đều là dáng vẻ không thể hiểu được, Từ Lạc cười nhạo một tiếng, uống cạn một chén rượu ngon, tự giễu nói:
- Xem chừng ta bẩm sinh đã thích hợp ăn cơm mềm.
Lại uống cạn một ly rượu ngon, cảm khái nói:
- Không có cách nào cả, ông trời cho ăn cơm, ai bảo mặt ta trắng.
...
Vạn Tuấn Chi không biết nên nói gì, mặc dù hắn không muốn nhưng cũng không thể không thừa nhận, mặt của Từ Lạc đúng là rất trắng.
- Đúng rồi, đại sư huynh, còn có các vị, mới vừa rồi các ngươi đều thấy ta vẫn thành thật ngồi ở chỗ này, không có làm gì. Lúc Khương Sơ Tầm ta ta sang, ta cũng không có để ý tới.
Từ Lạc suy nghĩ đến chuyện vạn nhất Bạch Cốt phu nhân hỏi mình, hắn cũng cần tìm nhân chứng:
- Từ đầu đến cuối ta đều không rời khỏi nơi này, là Khương Sơ Tầm tìm tới, ta còn cố ý bảo nàng tự trọng. Nhưng nàng không nghe, ta cũng không có cách nào. Lúc nàng bắt nạt ta, ta cũng phản kháng... Mọi người đều thấy ta tu vi quá yếu, không phải đối thủ của nàng, bị nàng bắt nạt, ta ngay cả nhúc nhích cũng không được.
- Đến lúc đó các ngươi phải làm chứng cho ta!
- Ta không có làm gì cả!
- Ta là bị ép, ta vô tội!
Từ Lạc nghĩ tới chuyện này.
Việc này truyền vào trong tai Bạch Cốt phu nhân, nếu hắn còn muốn ôm đùi nàng vậy thì phải giải thích rõ ràng.
Nếu không cho ôm, cùng lắm thì thay hình đổi dạng, đổi một nơi khác tiếp tục lăn lộn.
Cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ là một bắp đùi mà thôi, ôm ai cũng ôm, thật sự ôm không được, mình rời đi là được.
Ông ——
Thiên Âm Lâu, đại sảnh.
Một vầng sáng đột nhiên diễn hóa ra, khi vầng sáng chuyển động như một nụ hoa nở rộ, tia sáng tỏa sáng.
Thấy một màn này.
Thiên Âm Lâu vốn tiếng người huyên náo trở nên yên tĩnh, ngay sau đó là các tiếng kinh hô. Tu sĩ trong Thiên Âm Lâu đang uống rượu làm vui cũng đứng dậy, đi đến giữa đại sảnh ngắm nhìn đóa hoa xinh đẹp kia.
Phàm là khách mời thường xuyên đến Thiên Âm Lâu gần như đều biết, chỉ cần nhụy hoa xuất hiện có nghĩa là Tiếu tiên tử sẽ hiến.
Tiếu tiên tử không chỉ có bộ dạng yêu mị không gì sánh được, cười khẽ có thể khiến trăm mị sinh hoa, nhất là diệu thủ thiên âm, tinh thần thông suốt, thần hồn thông suốt, mộng du cửu thiên.
Tân khách đến hôm nay, tám chín phần mười đều là đến vì Tiếu tiên tử.
Không phải vì cái khác, chỉ vì lắng nghe một khúc thiên âm, thể nghiệm mộng đẹp truyền thuyết kia.
- Hoa Nam Đình công tử tặng một vòng tay phỉ thúy!
- Kiếm Thập Thất công tử đưa tặng một gốc Ma Quỳ trăm năm!
- Khương Long Vũ công tử tặng một bức bút tích!
- Bát Tí lão gia đưa lên Huyết Tuyền Ngọc Dịch...
- Kim Thi lão gia đưa lên Cửu Chuyển Nhân Nguyên...
Vị Tiếu tiên tử còn chưa có lộ diện, các tân khách đã bắt đầu so đấu, vừa có nội môn thiên tài tuấn kiệt, cũng có không ít lão gia nổi danh ngoại môn, hơn nữa còn tặng quà, đều là trân bảo có tiền cũng mua không được, mỗi một món đều đủ để khiến người ta tranh vỡ đầu.
Chuyện này làm cho Lý Đại Quang, Cận Xuân Chi và một vài tu sĩ tầng dưới chót, trong lòng phức tạp không thôi. Những người này tặng quà, tùy tiện một món, đều quý hơn mạng nhỏ của bọn họ. Thậm chí bất kỳ một món nào, nếu đổi thành tư lương, ít nhất hai mươi năm ăn uống không lo.
Đừng nói là bọn họ.
Cho dù là Từ Lạc cũng cảm khái vạn phần.
Hắn vừa không thiếu tư lương, vừa không thiếu tiền.
Nhưng những bảo vật này không phải có tiền là mua được.
- Thật sự là nghèo chết người... Đám súc sinh trong nội môn đúng là không có nhân tính.
Từ Lạc vô cùng tò mò, hoa khôi Tiếu tiên tử xinh đẹp kia rốt cuộc có sức hấp dẫn gì, không chỉ làm cho thiên tài kiệt xuất trong nội môn vung tiền như rác, ngay cả những lão gia tay trắng lập nghiệp ở ngoại môn cũng cam tâm tình nguyện đập tiền.



Bạn cần đăng nhập để bình luận