Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 672 - Thần Chỉ thành (2)



Chương 672 - Thần Chỉ thành (2)




Nam tử khôi ngô kia là đội trưởng, tên Lương Thất.
Phương Thanh Ngọc là phó đội trưởng.
Mỹ nữ mũ lưỡi trai họ Mộ, tên Tiểu Tiểu.
- Không biết hai vị bây giờ có tính toán gì không? Có nơi ở nào không? Hay có bằng hữu quen biết?
- Bây giờ chúng ta vô thân vô cố, đã lang thang mấy ngày.
- Như vậy sao...
Đội trưởng Lương Thất nói:
- Nếu các ngươi không có chỗ ở, không ngại theo chúng ta về Thần Chỉ thành. Tòa thành này có rất nhiều phòng ốc còn trống, các ngươi có thể tạm thời ở lại.
Còn có án trí phòng óc?
Vậy thì tốt.
Từ Lạc đang định đi Thần Chỉ thành xem tình huống như thế nào, hắn liền đồng ý.
- Hai người các ngươi vừa nhìn khí chất không tầm thường, tinh thần sung túc, nếu có thể từ tây bắc một đường chạy trốn tới nơi này, nghĩ hẳn cũng là tu sĩ Thần đạo, không biết tu vi như thế nào?
- Nếu thật sự là tu sĩ Thần đạo, tu vi cũng không tệ.
Từ Lạc chỉ vào Dương Nhược Lâm:
- Nàng đã tu ra Âm Thần, ta cũng vậy.
Nghe thấy hai người đều là tu sĩ đã tu ra Âm Thần, Lương Thất, Phương Thanh Ngọc, Mộ Tiểu Tiểu hơi ngạc nhiên.
Địa giới Đại Xuyên bao la vô cùng, rốt cuộc lớn đến mức nào, bọn họ cũng không rõ, bởi vì ở rất nhiều nơi quá nguy hiểm, bọn họ vốn không dám mạo hiểm thăm dò.
Lúc trước tận thế xuất hiện, thế giới Thần đạo sụp đổ. Rất nhiều di tích Thần đạo đều hiện thế sau đó. Cho dù không có di tích, các nơi ở Đại Xuyên cũng đều có thần tích rọi ra. Một số Thần đạo tiên phong dẫn đầu, mọi người bắt đầu tiếp xúc Thần đạo.
Cho dù mấy chục năm qua, U Nguyệt đã xuất hiện nhiều lần, âm hồn đầy trời, cộng thêm ngày càng nhiều quỷ quái khiến cho doanh địa tử thương vô số. Mọi người bắt đầu tụ tập vào Thần Chỉ thành.
Đúng thế.
Cho đến ngày nay, vẫn có không ít tiểu doanh địa ở nơi bí ẩn nằm rải rác khắp Đại Xuyên. Đây cũng là vì sao Từ Lạc tùy tiện biên ra một danh hiệu. Đám người Lương Thất không có hoài nghi, bởi vì bọn họ cũng không phải lần đầu tiên gặp phải doanh địa bị chiếm đóng, tu sĩ Thần đạo đến nơi này nương tựa Thần Chỉ thành.
Nhưng mà.
Trước đây những tu sĩ Thần đạo đến tìm nơi nương tựa, tu vi đều rất thấp, hầu hết bọn họ đều tu luyện Ngưng Thần, thậm chí còn rất ít người có cảnh giới Tụ Ý.
Chỉ có doanh địa lớn mới miễn cưỡng có thể tu ra Âm Thần.
Khiến cho Lương Thất không nghĩ tới chính là, hai người Từ Lạc và Dương Nhược Lâm nhìn trẻ tuổi, lại đến từ nông thôn nhỏ, vậy mà cũng là tu sĩ tu ra Âm Thần.
- Hai vị tuổi còn chưa lớn lại tu ra Âm Thần, thật sự khó tin. Doanh địa Thanh Phong Cương của các ngươi, Thần đạo tiên phong thật không đơn giản.
- Đúng thật, nếu không có mấy vị tiền bối dốc lòng bồi dưỡng, đừng nói chúng ta tu ra Âm Thần. Sợ rằng ngay cả mạng nhỏ cũng khó bảo toàn. Lần này có thể sống sót đều nhờ các vị tiên phong cứu giúp. Ta tin tưởng không qua bao lâu, mấy vị tiên phong tiền bối cũng sẽ đi đến Thần Chỉ thành.
Từ Lạc nửa thật nửa giả lừa dối.
Để lộ ra mình đã có tu vi Âm Thần, có thể bớt đi rất nhiều phiền toái.
Nói ra mấy vị tiên phong tiền bối sẽ khiến người khác kiêng kỵ một hai.
Bên bên hắn và Lương Thất đang nói chuyện.
Đám người Phương Thanh Ngọc đều cảm thấy hứng thú với Dương Nhược Lâm hơn, không ngừng ân cần hỏi han.
Một đường bọn họ trò chuyện với nhau.
Từ Lạc cũng hiểu được đại khái về cái gọi là Thần Chỉ thành.
Ở trong địa giới Đại Xuyên này, Thần Chỉ thành tương đương với một thành thị, tất cả người sống sót đều tụ tập bên ngoài Thần Chỉ thành.
Nghe những lời của Phương Thanh Ngọc, cảm giác Thần Chỉ thành như một xã hội không tưởng, càng là thánh địa của người sống sót.
Sở dĩ gọi là Thần Chỉ thành.
Nghe nói năm đó tận thế xuất hiện, lúc thế giới Thần đạo sụp đổ, không chỉ có một tòa thần cung cực lớn hiện thế, còn có thần tiên hiển linh, nói là còn có Thần môn đi thông thế giới Thần đạo.
- Nhược Lâm, chờ khi vào Thần Chỉ thành, ta có thể dẫn ngươi đi dạo khắp nơi, đi tham quan xung quanh. Trong Thần Chỉ thành không chỉ an toàn mà còn có thần nguyên, tu luyện làm ít công to, có trợ giúp ổn định Âm Thần... Ngươi có biết thần nguyên hay không?
Phương Thanh Ngọc chậm rãi nói, trong lời nói còn lộ ra vẻ kiêu ngạo của người “thành thị” , thản nhiên cười nói:
- Nếu như ngươi có hứng thú thì ta có thể đưa vào Thần cung xem thử. Đến lúc đó bảo đảm ngươi mở rộng tầm mắt, thậm chí... Còn có thể mang ngươi đến thế giới Thần đạo, thế giới Thần đạo, ngươi có biết về nó không? Đó là thế giới ẩn chứa hàng ngàn vạn thần bí...
Dương Nhược Lâm mỉm cười, nhã nhặn trả lời.
Từ Lạc bên cạnh vẫn lắng nghe. Từ trong lời nói của Phương Thanh Ngọc không khó nghe ra văn minh Thần đạo bên Thần Chỉ thành rõ ràng phát triển hơn Vân Châu nhiều.
Bên Vân Châu hoàn toàn không có mấy người hiểu biết, càng chưa từng nghe về thế giới Thần đạo. Cho dù là Âm Thần Sơn Quân cũng biết ít càng thêm ít. Về phần tiến vào thế giới Thần đạo, thật ngại quá, chỉ có Từ Lạc và Dương Nhược Lâm từng đi vào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận