Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 633 - Đại Ma Sơn (3)



Chương 633 - Đại Ma Sơn (3)




Hả?
Ngay khi Tam Muội Chân Hỏa mượn nhờ Hắc Liên đạo chủng của hắn khôi phục từng chút một, đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, ngẩng đầu nhìn lên.
Không biết từ khi nào một vị lão giả đã đứng ở đó.
Mái tóc màu bạc trắng.
Hắn mặc một bộ áo bào trắng.
Có phần tiên phong đạo cốt.
Không phải lão giả tóc bạc thì là ai.
- Được! Được! Được!
Lão giả tóc bạc một tay chắp sau người, một tay kẹp bạch cầu, mặt tươi cười đánh giá Từ Lạc, tinh quang trong mắt không ngừng lóe lên:
- Tòa Đại Ma Sơn này kèm theo thần uy mênh mông của đại ma, tu sĩ Pháp Thân tan thành tro bụi ngay tại chỗ.
- Tu sĩ Trúc Cơ, tối đa chỉ kiên trì được ba ngày, Pháp Thân hóa cương thi, thần hồn hóa quỷ mị!
- Cho dù là cao thủ đại đạo tu luyện mấy trăm năm, nhưng nếu bị trấn áp ở Đại Ma Sơn, Pháp Thân cũng dần dần cứng ngắc, khí huyết suy bại, thần hồn vặn vẹo, tinh thần rối loạn, ý thức mơ hồ, căn cơ đại đạo cũng sẽ sụp đổ...
- Còn ngươi!
- Pháp Thân chưa thành, căn cơ chưa Trúc Cơ.
- Bị trấn áp ở đây, mặc dù không thể động đậy nhưng khí huyết lại chưa từng suy bại, thần hồn càng không việc gì, tinh thần cũng chưa từng sai lầm, ý thức cũng không chịu ảnh hưởng...
Lão giả tóc bạc gật đầu, trong ngôn ngữ tràn ngập kinh ngạc:
- Không chỉ có như thế, Pháp Thân cứng ngắc... Vậy mà còn có thể luyện hóa tư lương, hấp thu âm nguyên, khôi phục pháp lực...
- Thật ghê gớm!
- Thật ghê gớm!
- Nếu không tận mắt chứng kiến thì lão hủ tất nhiên không thể tin được thế gian này còn có kỳ nhân như tiểu hữu ngươi, thật khó tin!
Từ Lạc yên lặng nghe, híp mắt lại, nhìn chằm chằm lão giả tóc bạc.
Lúc trước khi ở Huyết Ma Trì hắn chưa thấy rõ.
Lúc này mới nhìn thấy lão già này trông hiền lành, cộng thêm tiên phong đạo cốt, thật sự giống như lão thần tiên.
Hả?
Không biết là gì.
Lão giả tóc bạc này, Từ Lạc đột nhiên cảm thấy quen mắt.
Theo ký ức về đại mộng trong đầu không ngừng hiện ra, một đoạn ký ức xa lạ dần dần hiện ra trong đầu.
Mơ hồ nhớ rõ mình hình như đã từng gặp lão giả trong đại mộng?
Ấn tượng rất mơ hồ.
Từ Lạc thận trọng hỏi:
- Lão tiền bối, trước đây chúng ta từng gặp mặt?
Lão giả tóc bạc mỉm cười gật đầu:
- Gặp qua.
- Ở đâu?
Từ Lạc vội vàng hỏi:
- Trong giấc mộng?
- Không tồi, đúng là đại mộng, hơn nữa còn là mộng sâu.
Nghe vậy.
Từ Lạc mặt ngoài bất động thanh sắc, nhưng trong lòng đã sớm sinh ra cảm giác hoảng hốt.
Lão giả tóc bạc cười nói:
- Thượng Cổ Mộng Yểm, riêng người nhập mộng không biết, người tỉnh mộng tan, trong bất tri bất giác đã nhập mộng. Sau khi tỉnh lại ký ức trong mộng cảnh chỉ còn lại ấn tượng mơ hồ.
- Tiểu mộng đã như thế, đại mộng càng sâu hơn. Lúc trước tiểu hữu nhập mộng sâu, vậy mà còn có thể nhớ lại lão hủ.
- Sự tồn tại của tiểu hữu, không thể nghĩ, không thể bàn, siêu phàm chí cực!
- Cũng không uổng công lần này lão hủ liều mạng tổn hại xương cốt già nua cũng phải ra tay cứu ngươi.
Từ Lạc cứ như vậy nhìn lão giả tóc bạc, mơ hồ nhớ rõ trong đại mộng, dường như mình thường xuyên đánh cờ với một lão giả tóc bạc.
Lão đầu tóc bạc tự xưng là Vân Hà Tử.
Nghĩ đến đây, trong lòng Từ Lạc không nhịn được run lên, có phần không tin được nhìn chằm chằm lão giả tóc bạc:
- Ngươi... Là tiền bối Vân Hà Tử?
- A?
Trong hai mắt của Vân Hà Tử tinh quang lóe lên liên tục, qua một lát, nặng nề gật đầu:
- Tiểu hữu vẫn nhớ rõ đạo hiệu của lão hủ, khó được... Khó có được... Lão hủ không nhìn lầm người, càng không tìm sai người...
Nếu lúc trước còn một chút không thể xác định, vậy thì hiện tại Từ Lạc gần như có thể khẳng định 100% rằng giấc mơ năm đó có kỳ quái, hơn nữa tám chín phần mười là do nữ thần bí và lão giả tóc bạc làm.
Hắn không trả lời.
Vẫn yên lặng dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt Pháp Tuyền, hấp thu Âm Nguyên, bổ sung pháp lực của Thiên Ma Pháp Thân.
Trong đầu suy nghĩ tới lời của Vân Hà Tử nói.
Trong ấn tượng của hắn.
Trong đại mộng, bản thân mình và Vân Hà Tử chỉ thỉnh thoảng chơi cờ. Những thứ khác dường như... Cũng không làm gì.
Nghe lão đầu này nói, nói cái gì mà không nhìn lầm, càng không tìm sai bản thân.
Đây là ý gì?
Chẳng lẽ là... Vì mình thành công lấy được Huyết Ma Chi Tâm hay sao?
Có lẽ là vậy.
Từ Lạc im lặng, âm thầm quan sát, Huyết Ma Chi Tâm, nếu như đã cướp tới tay, lại bảo hắn giao ra, đó là việc không có khả năng.
Chỉ cần Vân Hà Tử có gió thổi cỏ lay gì, hắn lập tức trở lại thế giới tận thế.
- Tiểu hữu!
Vân Hà Tử mỉm cười thản nhiên, vẫy tay một cái, bàn cờ xuất hiện trước mặt Từ Lạc. Hắn ta chậm rãi đi qua, xếp bằng ngồi xuống, nói:
- Giấc mơ đã qua, đảo mắt mấy năm. Trước khi chia tay, ván cờ này còn chưa phân thắng bại. Hôm nay gặp mặt, chúng ta kết thúc như thế nào?
Từ Lạc nhìn ván cờ trước mặt, lại nhìn Vân Hà Tử, trong lòng kinh nghi. Đây là sáo lộ gì vậy? Tại sao còn đánh cờ?



Bạn cần đăng nhập để bình luận