Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 561 - Cách xa một bước



Chương 561 - Cách xa một bước




Thứ hai.
Quả thật hắn muốn tập hợp đủ Bắc Đấu truyền thừa chi tâm rồi mới hóa sinh.
Thứ ba.
Cũng là thứ quan trọng nhất.
Trải qua một năm khai khiếu không gián đoạn, đến ngày hôm nay, toàn thân tổ khiếu đã mở ra gần như toàn bộ.
Bước tiếp theo là ngưng tụ tổ khiếu.
Sau đó... Mới là đúc thành căn cơ đại đạo.
Điều này có nghĩa Từ Lạc đã đến ngã tư nhân sinh, thậm chí có thể nói là một cửa khẩu sinh tử.
Theo lời Âm Nha nói.
Những Pháp Thân khác, nếu Trúc Cơ thất bại đơn giản là tu vi mất hết, khiếu cung vỡ vụn, cuối cùng cũng chỉ rơi xuống kết cục tàn phế. Nếu như chuẩn bị đầy đủ, vận khí tốt, thậm chí có thể làm lại lần nữa.
Mà Thiên Ma Pháp Thân thì khác.
Thiên Ma Pháp Thân đúc căn cơ đại đạo.
Chỉ có hai loại khả năng.
Hoặc là thành công, hoặc là chết.
Thành công rồi, ngươi chính là tiểu tử xinh đẹp nhất. Từ nay về sau, đi ngang thiên địa, không ai có thể sánh bằng, đại đạo có hi vọng, thành tiên cũng có thể.
Cái gì thiên chi kiêu tử, trước mặt ngươi chỉ là một đống phân, đứng cũng không vững.
Đừng nói thiên chi kiêu tử, cho dù thiên mệnh chi tử gì đó, ở trước mặt ngươi là rồng cũng phải cuộn, là hổ cũng phải nằm.
Không cần hoài nghi!
Thiên Ma Pháp Thân, bá đạo như vậy.
Thế nhưng mà...
Một khi Trúc Cơ thất bại.
Thiên Ma bạo thể hôi phi yên diệt, ngay cả cặn bã cũng không còn.
Nói thật.
Nếu sớm biết tu luyện Thiên Ma Pháp Thân cửu tử nhất sinh, có đánh chết Từ Lạc cũng sẽ không đụng tới.
So với việc đi ngang thiên địa hư vô mờ mịt.
Hắn vẫn cảm thấy mạng nhỏ tương đối quan trọng.
Hắn nói, chết tử tế không bằng sống mòn.
Đáng tiếc là.
Thế giới tận thế không có nếu như, thế giới Tiên Ma cũng không có thuốc hối hận.
Đường là tự mình chọn, dù quỳ cũng phải đi hết.
Hiện tại Thiên Ma Pháp Thân đã tự luyện hóa, hiện tại không còn đường quay đầu, chỉ có thể kiên trì đi tiếp.
...
...
Đại mộ không gian.
Thiên Sát Hôi Tẫn như lông trắng bay đầy trời.
Thiên Sát khí tràn ngập khắp nơi như sương mù.
Dưới đại thụ.
Từ Lạc ngồi xếp bàn, hắn đang ngưng tụ tổ khiếu cung.
Trên đại mộ.
Âm Nha đang đứng trên Đại La Thiên Sát Ma Hồn Phiên, mở đôi mắt nhỏ xanh lét, không chớp mắt nhìn chằm chằm Từ Lạc.
- Tiểu tử này thật sự quá khó tin...
Sự tồn tại của Từ Lạc đã không phải lần đầu tiên khiến Âm Nha kinh ngạc thở dài.
Rốt cuộc đã bao nhiêu lần, nó đã không thể nhớ rõ.
Trong ấn tượng.
Sau khi Từ Lạc bắt đầu tu luyện luyện Thiên Ma Pháp Thân, mỗi lần trở về đều khiến Âm Nha ngạc nhiên.
Lúc mới đầu chỉ là bất ngờ.
Sau đó... Nó không thể tin được.
Càng về sau... chỉ còn lại cảm ngộ không thể hiểu nổi.
Đúng vậy.
Không thể nào hiểu nổi.
Từ lúc tiếp xúc Từ Lạc càng ngày càng dài, Âm Nha càng ngày càng không thể lý giải Từ Lạc là tồn tại cỡ nào.
Ví dụ như tổ khiếu.
Trong suy nghĩ của nó, cho dù năng lực của Từ Lạc lớn hơn nữa, ít nhất cũng cần mười mấy hai mươi năm mới có thể mở ra tất cả tổ khiếu.
Phải biết rằng.
Đây là tổ khiếu.
Mỗi một tổ khiếu đều nối liền với các huyệt vị toàn thân.
Bởi vì nguyên nhân này, mưới được gọi là vạn khiếu chi mẫu.
Trong ký ức của Âm Nha, từ xưa đến nay những cao nhân dám mở tổ khiếu đều là thiên chi kiêu tử.
Cho dù như vậy, mỗi khi bọn họ mở ra một tổ khiếu cũng cần thời gian rất lâu...
Rất nhiều cao nhân tiền bối, dùng mấy trăm năm, thậm chí cả đời cũng khó mở ra toàn bộ tổ khiếu.
Nhưng.
Hiện tại.
Từ Lạc chỉ dùng gần một năm đã mở hết tổ khiếu toàn thân.
Điều này làm cho Âm Nha khiếp sợ, không dám tin.
- Đây là...
Đột nhiên.
Âm Nha phát hiện trên người Từ Lạc bắt đầu xuất hiện lông trắng, trong lòng không khỏi giật mình. Nó vội vàng vỗ cánh bay đến chân đại mộ, tập trung nhìn Từ Lạc.
- Lại lột da?
Âm Nha hoài nghi mình có phải nhìn lầm hay không, nhắm mắt lại rồi mở ra. Nó rất xác định, trên người Từ Lạc xuất hiện lông trắng, chính là da cũ lóc ra.
- Tình huống gì thế này?
Lần này.
Âm Nha càng giật mình.
Tu luyện Thiên Ma Pháp Thân đúng là cần trải qua vài lần lột xác.
Nhưng lúc đó chỉ là lần đầu tu luyện, đúc Bì Mô khiếu cung mới có.
Từ Lạc thì sao?
Dường như đã lột da hơn mười lần.
- Tiểu tử này cũng quá tà dị rồi?
Âm Nha cảm giác bản thân mình sống uổng phí nhiều năm như vậy, sự tồn tại của Từ Lạc đã hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết của nó.
Dưới đại thụ.
Màng da trên người Từ Lạc giống như mất sinh cơ. Da thịt vốn dĩ như mỡ đông, thổi có thể rách dần dần biến thành vỏ cây già khô. Rất nhanh cả người hắn đều như mặc một bộ lông trắng xóa.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Lông trắng trên người bắt đầu rũ xuống.
Đổi lại là làn da mềm mại như đứa bé.
Lúc lông trắng toàn thân rụng hết, Âm Nha càng choáng váng.
Từ Lạc lúc này.
Dung mạo vẫn không thay đổi, vẫn thanh tú như vậy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận