Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 716 - Lại vào thế giới Thần đạo



Chương 716 - Lại vào thế giới Thần đạo




Thần hồng lao thẳng lên, một luồng lưu quang chiếu rọi đỉnh mộ thất, lưu quang xoay tròn, nhìn giống như không gian loạn lưu bên ngoài.
Thật tốt!
Đúng là rất tốt!
Từ Lạc biết Sở Kiều Hồng có tạo nghệ rất cao ở lĩnh vực thần phù, nhưng cũng không có kinh khủng như vậy, vậy mà dựa vào hư không diễn hóa ra một thần môn đi thông tới thế giới Thần đạo.
Lúc trước ở Cự Môn tinh cung, mặc dù Dương Nhược Lâm cũng thành công mở một thần môn, nhưng nàng chỉ chữa trị thần phù của Cự Môn tinh cung. Hơn nữa còn dưới tình huống đặc biệt xuất hiện U Nguyệt.
Hiện tại.
Sở Kiều Hồng trực tiếp dựa vào năng lực mở ra một thần môn, điều này làm cho Từ Lạc không thể tin vào mắt của mình. Lấy tri thức Thần đạo có hạn của hắn, căn bản không thể hiểu nổi, cũng không thể tưởng tượng ra được, thần phù đạt đến trình độ nào mới có thể dựa vào sức mình mở ra thần môn.
Sở Kiều Hồng khoanh chân ngồi xuống, chỉ thấy nàng từ từ nhắm mắt lại, mở ra thần tuyền ở mi tâm. Ánh sáng âm u phóng ra, một lớp khói bốc lên từ trung phiêu, khói bụi mờ mịt diễn hóa ra một bóng người trên không trung.
Là một nữ tử.
Một nữ tử lộ ra vai trần, trên thân quấn váy dài, dưới thân lộ ra chân trần bạch ngọc, dây tơ quấn quanh hai tay, dáng người uyển chuyển bao phủ hào quang màu tím mờ, ánh sáng thần hồng tràn ngập, giống như một vị thần nữ từ trên trời giáng lâm.
Đây... Chẳng lẽ là Âm Thần của Sở Kiều Hồng?
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, ngón tay có thần hồng lưu chuyển, thần phù phóng xuống, rơi xuống mặt đất hình thành từng đạo thần văn.
Thần văn hóa thành tượng, bao phủ thân thể của mình. Tiếp theo, hắn nhẹ nhàng búng ngón tay về phía thân thể mình. con rắn quấn quanh hai cánh tay xông qua, thần tượng giống như một đóa thần hoa buông ra. Sau đó... Không có sau đó.
Thân thể Sở Kiều Hồng thế mà lại biến mất.
Hơn nữa biến mất không còn bóng dáng, dường như chưa từng tồn tại.
Từ Lạc trợn mắt há mồm. Sở Kiều Hồng sử dụng thủ đoạn Thần đạo đã hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết của hắn.
- Tiểu Ma Tử, ngươi muốn đi theo ta vào trong hay không?
Từ Lạc vốn lắc đầu theo bản năng, lại gật đầu thăm dò:
- Cái này... có thể... hoặc là?
- Ha ha ha, nể tình ngươi theo ta lâu như vậy, ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi một câu, thành thật trở về đi. Có lẽ thế giới Thần đạo không đáng sợ, nhưng nơi ta muốn đi nhất định là thần sát đầy trời, đủ để ngươi hóa thành tro bụi bay đi, thậm chí có thể càng khủng bố hơn... Tin tưởng ta, chắc chắn ngươi không muốn tiến vào.
Dứt lời, Âm Thần Sở Kiều Hồng bước vào cửa thần tượng, thuận theo ánh sáng thần hồng bay lên, còn cười nhạt, vẫy tay với Từ Lạc:
- Tiểu Ma Tử, chờ một lúc gặp lại, chúc ta thu hoạch phong phú trở về. Đến lúc đó, nói không chừng ta sẽ chia cho ngươi một số thứ tốt.
Theo Âm Thần của Sở Kiều Hồng bị cuốn vào trong vòng xoáy thần hồng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nói của nàng.
- Ta là bệnh thần kinh a... Ta bệnh thần kinh...
- Ta còn có bệnh tâm thần phân liệt...
- Ta là Sở Kiều Hồng...
- Ta chính là... pháo hỏa khác với ta…
- Ý chí Thần đạo gì, tiên Tần thần nữ gì, hệ thống đều là do ta phán đoán phân liệt ra... Đều là giả dối.
- Nhân cách của ta, ta làm chủ...
- Thế giới Thần đạo, ta... Sở Kiều Hồng lại đến nữa...
- Thượng đế ơi, Phật chủ, lão thiên gia, phù hộ ta lần này tiến vào thế giới Thần đạo không nên phát bệnh nữa, phù hộ ta...
Đứng trong mộ thất, Từ Lạc ngửa đầu nhìn, cứ vậy trơ mắt nhìn Âm Thần Sở Kiều Hồng dần dần biến mất, thì thầm nói:
- Vị nữ nhân này có tật xấu gì, tuyệt đối không bình thường!
Lắc đầu.
Nữ nhân này có bệnh tinh thần phân liệt.
- Thế giới Thần đạo...
Từ Lạc đi tới đi lui trước cửa thần tượng, chỉ suy nghĩ mấy giây ngắn ngủi, cắn răng một cái, giậm chân, quyết định đi vào xem.
Dù sao, đã đến rồi thì đi vào thôi.
Chuyến đi lần này hao tổn quá nhiều thời gian.
Liếm Sở Kiều Hồng bệnh tâm thần thời gian lâu như vậy, hắn muốn xem tòa mộ lớn này có bí mật gì.
Nếu cứ từ bỏ như vậy, chẳng phải ngươi sẽ liếm vô ích hay sao?
Đi ngay.
Hắn đi vào góc mộ thất, ngồi xếp bằng.
Hắn ở lĩnh vực thần phù chỉ đang ở giai đoạn nhập môn, càng không cách làm giống Sở Kiều Hồng, lợi dụng thần tượng để khiến thân thể biến mất như vậy.
Nhưng mà.
Ở phương diện trận pháp, hắn miễn cưỡng có thể, lúc này dùng ba mươi sáu lá trận kỳ hộ đạo. Cuối cùng kết thúc bằng một đạo Chướng Nhãn Pháp cộng thêm một đạo thần thức cấm chế. Cũng làm cho thân thể biến mất vô ảnh vô tung. Chí ít thần thức mắt thường không nhìn thấy được, cũng bị cấm chế hằn ở bên ngoài, cái gì cũng không tra xét được.
Âm Thần thông suốt cũng chưa trực tiếp tế ra hình thái Hóa Sinh, mà hóa thành một đạo khói đen quấn gió đen bước vào thần môn.
Trong chớp mắt, hắn cảm giác như rơi vào vực sâu vạn trượng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận