Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 119 - So át chủ bài ai nhiều hơn ai (3)



Chương 119 - So át chủ bài ai nhiều hơn ai (3)




- Cởi pháp y của ngươi ra cho ta!
Từ Lạc không nói nhiều lời hung ác, nói thẳng:
- Nồi đen cũng lưu lại, ta tha cho ngươi khỏi chết!
- Ngươi! Mẹ nó! ——
Mập mạp tức điên, sống đến bây giờ, hắn lần đầu tiên nói lời mềm dẻo, không nghĩ tới đối phương không chỉ không nể tình, con mẹ nó còn muốn lột pháp y và nồi đen của mình.
- Mặt rỗ!
Tên mập cắn răng, mở miệng rộng béo tốt ra, hung dữ nói:
- Ngươi âm hiểm, mặc dù trận kỳ mạnh mẽ, nhưng Huyết Sát đại quỷ của lão tử cũng không phải ăn chay!
Ngao!
Bên trong nồi đen, ba đầu Huyết Sát đại đầu quỷ cao hơn một chút lại phát ra tiếng rống giận, vung chín cái xúc tu, giương nanh múa vuốt.
- Thật sao? Khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc.
Từ Lạc mặt rỗ, đôi mắt u ám giống như vực sâu khiến người ta không đoán ra được, khóe miệng nở nụ cười âm trầm khiến cho mập mạp có cảm giác sởn gai ốc. Hắn không kìm được nuốt một ngụm nước bọt, lui về phía sau, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra. Dưới trướng Bạch Cốt phu nhân, hai mươi tám vị lão gia mỗ mỗ, hơn sáu trăm đệ tử môn nhân, chưa từng nghe qua có một người nào hung ác như vậy!
Từ Lạc không nói gì thêm.
Tiếp tục khôi phục pháp lực, chuẩn bị tế ra chín mặt trận kỳ còn lại, đến lúc đó ròng rã hai mươi bốn mặt trận kỳ, trực tiếp đánh chết Bàn Tử.
Mặc dù hiện tại pháp lực hắn không nhiều, thần thức cũng không cách nào hoàn toàn khống chế nhiều trận kỳ như vậy, nhưng chỉ cần một chiêu.
Một chiêu, đủ để đánh chết Bàn Tử.
Đột nhiên.
Ầm ầm ——
Lại một trận âm thanh kịch liệt vang lên, giống như đất rung núi chuyển, nước đen mãnh liệt mênh mông nương theo lực lượng cường đại, khiến cho thân thể của Từ Lạc cùng Mập Mạp đều đứng không vững, phập phồng theo nước đen.
Ầm ầm ——
Một đoàn huyết vụ màu tím từ trong huyết tuyền phun ra, giống như đóa hoa tầng tầng nở rộ, trong nhụy hoa rõ ràng là một cái Tử Văn ấn lệnh.
Thấy vậy.
Từ Lạc bất chấp tất cả thôi động pháp lực trong cơ thể, tế ra hai mươi bốn mặt trận kỳ, dùng hai mươi bốn đạo lực lượng âm tà, dung hợp huyết sát hóa thành một bàn tay hắc ám khổng lồ to mười trượng vồ tới.
Cùng lúc đó, cái nồi đen dưới chân tên mập, một con quái vật khổng lồ máu chảy đầm đìa, chín xúc tu cũng vung vẩy nhào tới.
Động thủ không chỉ có hai người bọn họ, trong hắc thủy xa xa, một cái đầu lâu bốc lên quỷ hỏa, còn có một đại đỉnh, cũng bay tới, càng có ba năm người toàn thân nở rộ pháp quang hộ thân chói mắt, từ bốn phương tám hướng bôn tập.
Oanh! Oanh! Oanh ——
Từ Lạc bị chấn cho miệng mũi phun máu, cảm ứng được Tử Văn ấn lệnh, trong lòng mừng rỡ, trừng mắt nhìn tên mập cách đó không xa, quát chói tai:
- Tiểu mập mạp, là ngươi cướp đi?
Mập mạp cũng bị chấn thất khiếu xuất huyết, mặt trắng bệch, thân thể lung lay sắp đổ:
- Ta... Ta con mẹ nó cầm cái rắm a! Ta...
Còn chưa nói xong, liền phun ra một ngụm máu.
Phát hiện Từ Lạc chạy tới bên mình, mập mạp sợ tới mức hồn phi phách tán, lông tóc toàn thân đều bị dọa dựng thẳng lên.
- Mặt rỗ! Pháp lực của ngươi bây giờ đã khô kiệt, bị chấn thổ huyết, mẹ nó ngươi còn muốn giết lão tử! Ngươi thật là tàn nhẫn! Oa! Ngươi chờ đó cho lão tử!! Khụ, khục aaa ——
Tên mập vừa chạy, vừa thổ huyết.
- Cởi pháp y ra, để lại nồi đen! Còn có Tử Văn ấn ký!
Hiện tại pháp lực của Từ Lạc đã khô kiệt, nhưng thân thể dưới sự rèn luyện của Chân Hỏa đạo chủng, chỉ dựa vào lực lượng gân cốt khí huyết là có thể đánh chết tu sĩ Hóa Khí sơ kỳ, chấn giết tên mập cũng bị pháp lực khô kiệt như vậy tuyệt đối không thành vấn đề.
- Ngươi đi chết đi —— oa! Oa oa —— chờ đó cho ta, oa, oa!
Oành!
Huyết độn của mập mạp biến mất.
Sâu bên trong, tòa huyết tuyền núi lửa kia dần dần an tĩnh lại, không phun ra huyết vụ nữa.
Cho dù có phun nữa, Từ Lạc cũng sẽ không cướp nữa.
Không phải không muốn, mà là pháp lực đã khô kiệt, nước đen sôi trào giống như ẩn chứa uy áp cuồn cuộn, nếu không phải nhục thân cường đại, dựa vào một ngụm khí huyết nguyên lực mênh mông cứng rắn chống đỡ, sợ rằng hắn sớm đã bị từng đạo vòng xoáy loạn lưu quấy thành một đống cặn bã.
Trên đảo nhỏ.
Hơn ba mươi vị lão gia đều chờ ở bên ngoài, giống con kiến bò trên chảo nóng, nhìn có vẻ sốt ruột, nhìn môn nhân nhà mình từ trong đầm đen bò ra, vội vàng tiến lên hỏi thăm, hỏi không phải có bị thương hay không, mà là có đoạt được ấn lệnh hay không.
Khuê lão cũng đi qua đi lại ở miệng đầm, duy chỉ có Đại Hà mỗ mỗ đứng ở bên cạnh đảo, đưa lưng về phía đầm đen, hai tay chắp sau lưng, ngắm nhìn hải vực vô biên.
Phát hiện một bóng người quen thuộc, khi nhìn thấy khuôn mặt cả người lẫn vật vô hại lại hơi có vẻ tái nhợt, Khuê lão một tay kéo hắn từ trong đầm ra, hỏi:
- Tiểu tử, chiến quả như thế nào, có cướp được ấn ký lệnh không?



Bạn cần đăng nhập để bình luận